Chuyến xe trong sương mù
Chiếc xe à tới từ đầu cầu. Sương mù kín mặt sông, kín rừng khiến đèn pha đỏ quạch. Đã gần 6 giờ sáng mà vắng lặng như nửa đêm. Điểm đỗ xe đi Mỹ Đình có một quán hàng nhưng hôm nay là 30 tết chỉ có mấy chú chó óc ách sủa còn chủ nhà thì biến hết. Trong sương sớm chỉ có một thanh niên và tôi đứng chờ. Xe dừng. Cái giọng tài xế xe ba mươi chỗ nghe rất khó chịu:
- Đi không? Nhanh lên ! ba mươi tết con mẹ nó rồi đéo ai chạy nữa đâu.
Người thanh niên vội vã:
- Em không đi, em gửi đồ. Cây số 13 anh nhớ nhé.
- Đứa nào trả cước? mày hay con bé đó?
- Em trả , đây 20 ngàn anh nhé. Mọi lần vẫn thế
Tiếng nhà xe làu bàu. Mẹ kiếp ba mươi tết mà vẫn gửi…
Rét liên miên. Chiều qua bỗng nắng lên. Nắng mà vẫn rét, sương mù quánh cả mặt đường. Thấy sương mù nhiều là sự ấm áp sắp đến. Ngồi trên xe nhìn đường cao tốc hun hút như chui vào bồng lai. Đường vắng lắm, hầu như xe chạy xuôi không có. Chỉ có những chuyến xe ngược vội vã thưa người. Tài xế nói chuyện như nói một mình…
- Cái thằng đàn ông rõ ngu, con người yêu làm ca ve mà cứ mươi ngày nó lại gửi quà cho con ấy. Mẹ kiếp, tiếp viên khách sạn đéo gì. Nói là Ca ve mẹ nó cho xong. Mà cũng tội thằng ấy. Nó cứ ra đầu cầu Sông Hồng này và chọn đúng xe mình mà gửi. Còn cái con bé đó lần nào nhận quà xong cũng thấy nó khóc. Tết nhất không về còn ở lại làm gì…hừm mỗi nhà mỗi cảnh…mẹ kiếp.
Qua cầu S.L sương mù dày thêm . Xe chạy lừ lừ. Sốt ruột.
Qua núi Đ nhìn cái biển đề “km 15”. Tôi chợt nhớ cậu thanh niên trên cầu lúc nãy gửi đồ. …“ cây số 13 anh nhé”. Tôi ngó ra cửa. Đồng trống vắng và nắng loe loe.
Xe phanh lại trên cao tốc. Cô gái mặc áo phao đỏ mái tóc xoã có sọc vàng. Tài xế giọng chua loét:
- Này quà! Bồ mày gửi.
- Em cám ơn anh ạ.
Xe lại lừ lừ chạy. Tôi không kịp lấy máy điện thoại chụp cái ảnh. Chỉ kịp nhìn cô gái tóc vàng ôm bọc quà lên ngực khóc nấc bên đường trong một sáng Ba mươi tết vương vất sương mù. Chỗ ấy, bên dưới cao tốc HN- LC là vòng xoay đường lên Tam Đảo.
Các bạn K6 thân mến! Các bạn có nhận ra ai viết lại chuyện này không? Đố đấy!
Chưa hết ngày tết ,TBT đăng bài này ngang là đánh đố đầu năm với các Lão K6 (vưỡn còn chưa hết ngắc ngư với nước lọc 30-45 độ ). Còn bác nào viết ra câu chuyện buồn não ruột này..Thì em chịu đấy !
Trả lờiXóaCó vẻ như của Tr.Luân, một vài chi tiết có lẽ TG hư cấu, nhưng chấp nhận được.Rất ngắn nhưng cũng rất nhiều thông điệp giành cho người đọc.
Trả lờiXóaTB có vẻ như là Tr.B! Một con mắt nhìn đời như là bảo hiểm Pru...! Hai lời còm đã cho thấy 2 cách đọc. Nhưng tác giả thì chỉ có 1, vậy ai là người chiến thắng? !
Trả lờiXóaMà ở đây có lẽ không nên nói ai là chiến thắng, làm gì cần ai thắng ai! Cái sai làm cho VN ta tụt hậu cũng chính vì lúc nào cũng phải cố tìm ra "Ai thắng ai?" hoặc tệ hơn là phải giai cấp nọ đào mồ chôn giai cấp kia.
Có người K6 đã từng nói: - Người có chữ tín thì ngay lời hứa với một con đĩ cũng phải giữ. Chữ tín không chỉ giành riêng cho kẻ tốt đẹp . Chữ tín không đẳng cấp. ...
Liệu câu nói của 1 người K6 đó có vận vào trường hợp này được không?
Mình cũng đoán TB là Tr. B.
Trả lờiXóaVậy bạn TB thân mến, mình viết truyện này từ chuyện thật trên chuyến xe sáng 29( Ba mươi tết) . Thực ra không có gì hư cấu hết. Một chuyện thật đáng xuy nghĩ ... và mình viết như là hư cấu đs thôi.
Thật ra tớ biết ngay đây là Trọng Luân, nhưng ai lại khẳng định những điều "chưa được khẳng định" bao giờ.Cuộc sống quanh ta trôi qua như một cuốn phim đen trắng, qua con mắt của Tr.Luân nó lại nét như"SONY".
XóaCó lẽ Dũng nên đãi bọn này chầu bia đi!.
OK TB ! Chọn lấy ngày thi đấu BB rồi uống bia nhé
Trả lờiXóaHoan hô! Đặng Hưng đâu, anh em bầu bạn là chủ nhiệm CLB BB CĐ nhé!
XóaLên tiếng đề xuất ngày giờ và địa điểm đê!
Truyện hay, gọn gàng và xúc tích. Chân thật và gần gũi với đời thường, nhiều cảm xúc sâu lắng khi đọc xong .
Trả lờiXóaThích nhất câu cuối : " Chỗ ấy, bên dưới cao tốc HN- LC là vòng xoay đường lên Tam Đảo". Câu kết làm tôn vẻ đẹp của tác phẩm.
Chúc mừng Trọng Luân nhé. Mong chờ những sáng tác mới của bạn.
cám ơn bạn Trác Dũng. Chúc SK và an lành cả năm tới bạn và gia đình
Trả lờiXóa