Hơn
năm nay dân Cơ điện khắp mọi nơi đì đùng pháo nổ. Mình nghe thấy tiếng
pháo, vì thấy quá vui. Năm ngoái pháo nổ vang tại Sài gòn, nổ đùng đoàng
ở Cửa lò, Ekopack, Quảng bình, nay đã râm ran tứ phía. K6, K8 vừa làm
quả pháo đi Cột mốc ba biên giới, Sơn la. K10 thì đang rủ nhau âm thầm
gói gém một quả pháo tổ chảng muốn nổ cho long mạch đây. Mình thấy rõ là
anh em ta nhiều thuốc pháo, thuốc nó sẵn trong người.
Mình
quen Hoàng Bắc, một thằng liều mạng, nó làm thuốc pháo thứ thiệt vì
bươn chải. Kể ra dông dài chuyện nó vất vả mưu sinh thời gian khó, mua
vui anh em, vì nay ai còn thèm để ý pháo phiếc gì. Học đòi bắt chước
cách viết của thời bây giờ là dùng khẩu văn cho nó dễ tải tình. Cố viết
cho trơn tru nhưng khả năng nó chỉ có thế, định vẽ con chim thì nó ra
con giun, anh em thông cảm. Nhưng bài học cho, con cháu thì có chút
chút, để chúng nó thấy hôm nay là những gì của ngày qua. Vậy nên cũng
mang ra hầu anh em làm vui cho những lần hạnh ngộ khi sẻ chia đủ thứ
trên đời. Vừa vui, vừa quý, vừa se se khi tay bắt mặt mừng...