Nguyễn Trọng Luân - K5
Hồi tôi đi học cấp 3. Tôi học ở Yên Bái. Chúng tôi đi bộ dọc
đường tàu hỏa. Đường xa chừng mười cây số. Cũng có lúc máy bay Mỹ đánh rát
quá thì ở trọ lại. Tan học chặt thêm vác nứa nhè nhẹ vác về nhà dựng thành đống
vào gốc mít. Lâu đống nứa đầy lên khô dần làm đóm đun bếp. Mẹ tôi bảo tội gì
chặt nứa tươi chặt nứa khô vác cho nó nhẹ con ạ. Thế là chịu khó thêm chút nữa
chui vào rừng sâu tìm bụi nứa chết đứng chặt bó vác về. Cùng lũ chặt nứa vác nứa
về với tôi có cái Thành. Bố nó là Quì nên chúng tôi
gọi là Thành Quì. Nó người thấp nhưng dậy thì sớm nên khúc nào ra khúc ấy. Nó
chặt không giỏi nhưng vác khỏe và rất tham vác nhiều. Tóc Thành Quì dài và dầy
nhất lớp. Mắt nó to và đen láy. Giá như ngày nay thì mắt nó vào loại đẹp,
nhưng hồi ấy chúng tôi gọi nó là mắt ốc nhồi. Lông mi của nó cong thì bảo là
mày bị lông quặm. Chả thấy nó tức, nó cười cái lúm đồng tiền rõ là khiêu
khích. Vì là cùng xóm nên tôi với nó và thằng Lợi hay đi với nhau. Thằng Lợi
nói liên hồi suốt dọc đường. Hồi ấy bọn trong lớp hay gọi là Lợi hâm. Còn như
bây giờ lớn rồi thì hiểu ra thằng ấy nói năng vô duyên. Con Thành Quì không
thích nó.