K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

4 tháng 7, 2020

TIẾN TỚI KỶ NIỆM 55 NĂM... P2

TIẾN TỚI KỶ NIỆM 55 NĂM...
----‐-----------
HÀNH TRÌNH BIÊN CƯƠNG...(Tiếp theo)
PHẦN 2
- Ngày 14/6 đi Hà Giang:
Ăn sáng món bánh cuốn chan Cao Bằng ( Dịp khác tôi sẽ nói về món bánh cuốn này) chúng tôi tạm biệt các bạn Cao Bằng mà lòng bịn rịn. Đoàn chúng rôi chực chỉ Hà Giang thẳng tiến, trên đường đi ghé qua mỏ thiếc Tĩnh túc. Một cái mỏ mà ở thế hệ tôi nó ăn vào ký ức, từ đời thường đến quyển tập đọc. Tĩnh túc đây ư? Cái mỏ mà ngày xưa, cứ nghĩ đến nó là thấy điện sáng hơn sao. Trước mắt tôi lúc này, khu mỏ là một cảnh tiêu điều đến thảm hại. Những mảng đồi nham nhở, với hố sâu chằng chịt nơi thung lũng , dăm công cụ , ngôi nhà trỏng trơ trong ánh nắng ban mai. Thiếc hết sạch sành sanh thật rồi, nếu không có cái bia ghi nơi đây là mỏ thiếc Tĩnh túc, thì chẳng ai hiểu nổi, cái lịch sử gần trăm năm của nó, đã lùi sâu vào ký ức thời gian mà một thời là biểu tượng của người Cao Bằng. Chia tay với Bạn Trị, anh Điêu kiên Cường sang ngồi chung xe với chúng tôi. Hắn là một tay say mê săn ảnh nghiệp dư và cũng rất lắm lời. Đúng thôi, bởi hắn có cái họ Điêu, mà lại là Điêu Kiên Cường mới khiếp, Điêu thuyền của Lã bố sao địch lại hắn. Cứ một đoạn, hắn bắt tay Hữu dừng lại, để hắn ngắm cái khe núi, cái ong , cái bướm. Tất tần tật hắn nhét vào cái điện thoại quả táo. May quá cho tôi, tên Liểu Mai Sâm lại đi trên xe cùng nhóm phóng viên và các thày cô giáo trẻ. Nếu không, hai tên này nó hợp lại ăn sống nuốt tươi tôi mất.