có đấy.
câu chuyện 1:
đấy là việc cách đây mấy chục năm,T đã biếtlàm cái viêc vi pham ...nhân quyền rồi :Chẳng là sau khi giải phóng đà nẵng.bọn mình tiếp quản khu kho bom Hoà cầm -giải phóng rồi ăn uống có khá hơn hồi ở rừng,đã có tí da tí thịt-lông,trơn hơn ,và da cũng đỏ hơn -lại mấy năm không đươc ngắm em ,bây giờ thoải mái...muốn đỏm dang một chút âu cũng là lẽ thường tình... và thế là tôi ...để râu.ĐỂ râu đấy là một việc hoàn toàn cá nhân -cũng như mấy anh nhà giàu nuôi chó cảnh'chim cảnh -tôi là lính -không có điều kiện thì tôi ...nuôi râu -và tôi rất tự tin rằng: với khuôn mặt đẹp trai của tôi hồi ấy,có một chút ...râu -để có tí gia vị ,để oai -có sao đâu-có ảnh hưởng đến thằng nào, con nào đâu? đơn vị chăng ai nói tôi ,đến cả tay chính trị viên nổi tiêng hay xoi mói cũng chẳng nói-ấy thế mà một hôm -với vẻ mặt quan trọng ,nó kéo tôi ra một góc "ra đây tao bảo". ghé sát tai tôi nó thì thầm:" P. này -mày cạo râu đi-tao trông cái mồm của mày giống như mõm một con chó xồm vậy "...
mặt tôi chắc là tái đi ,không nói được câu nào-tai nổ lùng bùng -thăng này từ trẻ đến già chuyên nói móc -nhưng không ngờ nó chơi tôi một vố đau như vậy... gần 40 năm.tôi chẳng dám nuôi râu nữa -bây giờ người ta gọi thế là vi phạm nhân quyền còn gì nữa - đấy tôi chỉ biết mặt sau của tấm huân chương là như vậy-(ai biết kể tiêp...)
LÍNH SP 1040