Trần Minh Hải K6i
Nhân bạn bè chát chít toạ đàm hay thốt ra câu "Ngày xưa ơi" Mềnh chạnh nghĩ :
Thời ở Lính, chả hiểu sao Mềnh cứ khư khư lưu giữ mối tình đầu thuở học trò "chả ra đâu vào đâu cả". Chạ có gì ngoài các lá thư trao nhau (thuộc lòng cả dấu chấm phẩy và nét chữ thân thương đến lạ) rồi là "gưri gió cho mây ngàn bay", mộng mơ tái hồi-dồi là vô vọng. Khước từ những người con gái đã có cảm tình với mình sau này (với đủ sắc thái biểu hiện). Khỉ thế chứ lỵ.