TRẦN MINH HẢI - K6i
Năm 1975 là năm Lính thứ 3: Tôi ăn tết xa nhà, khổ nhất
là cái lúc sau Giao thừa buồn như chấu cắn vì nhớ đủ thứ…Ơn giời, may mà có được
đẫn Lâng lâng áp tết! Đúng vào hôm các gia đình cúng Táo quân (Ba vị phi lên Giời
tâu Ngọc hoàng mọi nhẽ về một năm của Gia chủ) Tôi có người yêu là nữ Quân nhân
cùng đơn vị, cuối năm nay nàng nó sẽ ra quân và rồi sẽ được ông cậu ruột chấm về
làm văn thư cơ quan dưới trướng! Ai bảo đi bộ đội có người yêu ở cạnh là khổ
nào?! Yên tâm, cảm cúm có người nấu lá xông cho kèm thêm bát cháo trứng gà tía
tô, Bé có ăn tươi cải thiện tý gì thì mình được báo đầu tiên... chỉ còn việc tới
chén! Thứ bảy chủ nhật có nhiệm vụ là củng cố niềm tin ở nơi em. rót mật vào
tai bé “Anh chỉ có em là người anh yêu nhất quả đất! Em ra quân về vui mọi cái,
anh còn lính trơn- thua thiệt đủ mọi đường“. rồi là thầm thì “Chỉ sợ em bỏ anh
lấy thằng dân sự, Nó ở gần ôm ấp lo toan cho em mọi thứ “. nồng nàn “Em đẹp thế
này, chả biết sau này có còn là của anh không? Anh sợ nhất là mất em“. Đại loại
nó là như thế...như thế...Chiều thứ bảy nàng bẩu “Tối anh lên em, ăn chè nhé”. Sáng hôm sau
đã thấy nàng đi trước 2 đứa em vợ tương lai dắt xe đạp đi sau, đến chỗ tôi ở.
Cô em gái liến thoắng “Hôm nay chủ nhật, bố bầm bảo bọn em xuống đón anh chị về
ăn cỗ Tết ông Công ông Táo, thôi đi luôn đi cả hai ông bà!” Ờ thì đi, hơn 20 km
chả nhằm nhò gì, nàng ngồi sau- tôi đạp xe nhoay nhoáy. Đây là lần đầu tiên tôi đến ra mắt Phụ huynh,
cứ hai hãi lắm.