Trần Minh Hải K6I
Vào mùa nóng nực,
bác nào beo béo là oai oải kêu Giời ôi tuốt luốt. Dưng mà lại ối chuyện phải có
mặt miềng tham gia cho nó đầy đủ quyền và nghĩa vụ với “non sông và xã tắc“ (
diện hẹp thôi mừ). Trước tiên là cái sự măm gắp rót triền miên ra...Từ thuở bé
cho tới giờ, đặc biệt tháng sáu âm lịch vừa qua : Hà lội ta sao mà lắm đám cưới
đến vậy ? Riêng tôi dự 8 phát nhân với 3 ngày/đám, Ăn hỏi-Bác đâu ?-Có thằng
bác mày đây !. Đón dâu, đưa cháu gái về nhà chồng-Ông có nhời với bên ý hộ nhà
cháu cái !. Chúng nó mà tổ chức nhà trai nhà gái riêng và so le ngày tiệc-Mời Chú
đi đại diện cho Họ nhà ta, cho bên ý thấy bên mình chu đáo hộ chúng tôi nhá !.
Quần áo- cờ la vát- giày tất nghiêm chỉnh, căn giờ đẹp khi trẩy đường trường.
Nhà quê nên nơi đón thường tại gia, chén cỗ thường nhà văn hóa và rạp căng
ngoài trời : Ngàn ngạt người bốc vã mồ hôi+nước hoa và son phấn+mùi bia riệu và
thức ăn+mùi thuốc lá đá thuốc lào...Ồn ã loa đài và giọng nói ăn tiền của các
MC+tiếng Dô dô long trời lở đất...Nắng giời dọi xuống, ánh chớp máy ảnh lia
ngang, người đầm đìa mồ hôi mẹ bồ hôi con. Chỉ khi nào các tay phó nháy quay
video bẩu đã xong, các cụ mới thở phào nhẹ nhõm-sang các công đoạn khác. Cái
màn giao lưu hai họ, cái cuộc chào tiễn khách thông lệ phải cực kỳ cẩn thận và
chu đáo. Uống là chính ăn là phụ nên người cứ lử lả ra sau mỗi đám “Bác sỹ bảo
cưới“ và phong bì bắn ra vèo vèo. Chúng nó sướng có biết đâu quan viên 2 họ 3 bề
4 bên, phải nhờ con cháu xe ôm+tắc xi đến sớm nhà đám (cho kịp giờ đẹp và đi
hơn về kém)