Nguyễn Trọng Luân - 3002
Năm ngoái tôi hăm hở ra phường để xin bộ tài liệu về khai xét cấp danh hiệu “chất dộc da cam” . Ủy ban phường ngay sau nhà tôi, thế mà vào đến đây cũng thấy oai oai, ngại ngại. Căn phòng ghi chữ phòng TBXH (tất nhiên là thiên hạ đều biết TBXH là thương binh xã hội). Có hai cái bàn, quạt máy quay, máy lạnh chạy. Mùa hè cứ tạt vào ngồi lúc cho mát, ai hỏi nói vài câu hỏi vô thưởng vô phạt rồi đi ra. Bên ngoài nóng lắm. Hoa phượng đỏ như lửa bờ hồ Hoàng Cầu làm cho không khí càng nóng nực thêm lên. Tiếp tôi là hai cô gái trẻ. Một cô béo ị dễ đến 65 kí, mặc cái áo voan tím mỏng quá trời, cười phơ phơ đang phát lương hưu. Chợt nghĩ có anh bạn bảo nhìn con gái bây giờ ăn mặc phát ốm lên. Ốm là phải, ai bảo cứ nhìn chúng nó mà tưởng tượng cái này cái kia lại chả ốm! Cô bàn bên cạnh xinh hơn, chân dài hơn, lông mi cong hơn và ăn mặc thì khỏi chê. Cái áo phông chẽn có dòng chữ “Xin đừng quên em” bằng tiếng Anh (ấy là tôi nghe nói thế chứ có biết chữ Anh nào dâu)