Tám tháng Bính Thân này, tôi hân hạnh méo mồm đếm tiền nhét vào các phong bì. Chuẩn bị com lê - ca vát- oánh giày bóng loáng…Tất bật trong ban tổ chức chuẩn bị ngày ăn hỏi, ngày
giờ đi ăn cỗ cưới!. Ngẫm nghĩ sự cưới xin từ xưa nay, viết đôi
dòng trình các Cụ đọc cho vui!
Có đám mình chỉ “thường thôi”, có đám được thay mặt các cụ
đã khuất núi – dự cho đẹp đội hình, có đám được nhờ phát biểu khi đưa đi hoặc đón về
“hai đứa sướng nhất quả đất” (loại MC nửa mùa) Mong ngày cưới đỡ trùng khỏi phải
chạy sô, oải lắm! (Thành ngữ thời @: cơm bụi giá cao, vẹt hết các tháng lương
hưu đã lĩnh). Vui thì nói thế, chứ con người ai mà chả có lần làm nghĩa vụ:
cưới vợ - sinh con - lên chức để rồi làm ô-sin cho lũ chúng nó khi về già. Thời
dân chủ này, quý hóa thay ngược thời xưa: Con cái đặt đâu thì cha mẹ ngồi đó!
Nó yêu ai về bẩm báo, chúng ta xuất ngân lo mọi nhẽ, rồi tiễn gái rượu
vu quy, đón dâu tây về nhà mình! Cứ oải thần bì dự các đám cưới nhà người!
Còn nhận thiếp mời: Họ nhớ đến ta và đến mời trân trọng, quý hóa quá
vậy - thì đi thôi nào! Nợ đời chỉ khi ta toạch thì mới coi như là ôn ổn!.