Nguyễn Trọng Luân - lính K5
Tôi cứ lẩn thẩn làm sao ấy. Người ta thì lo chuyện chứng khoán, chuyện bất động sản, chuyện con cái vào được chỗ làm thơm tho ... Đêm, cứ cả nhà ngủ tôi lại hút thuốc ngoài ban công, lại tự mình nhớ về ngày xưa, chuyện trường cũ, chuyện đời lính. Và những lúc ấy, cả người đã chết người còn sống kéo về như đang trò chuyện với mình, cật vấn mình và rồi mình biện hộ, mình thú nhận những sai trái mà mình đã làm ngày xưa, mình hăng hái tự khoe những gì mình đã làm được, đã giành giật được trong cõi đời nhiễu nhương này. Mình hoan hỉ được chốc lát. Khi điếu thuốc đã tàn mình quay vào phòng ngủ, nhìn lên tường, bức ảnh chụp hồi còn ở lính với những đồng đội ĐHCĐ đăm đăm nhìn mình, mấy thằng bạn như diễu cợt mình. Tắt đèn đi ngủ mà nụ cười mấy thằng lính Cơ Điện cứ nhăn nhở cứ sát muối vào lòng. Quái lạ thật, tao có làm gì sai đâu, tao vẫn nhớ chúng mày đấy chứ, tao có đến nỗi nào...Một chuỗi cười vang trong đêm. Ha ha, hoá ra mày vẫn không thoát ra được cái mai con rùa quá khứ. Cựa quậy mãi mày vẫn chỉ là mày thôi con ạ. Còn nghĩ được đến chúng tao là còn được, có những thằng Cơ điện bây giờ nên ông nên anh có bao giờ nó nghĩ tới chúng tao, tới những thằng cùng cắt tranh chặt nứa Quảng Chu, chợ Mới Bắc Kạn, cùng vét miếng mì trong cái rá khô không khốc ở Tích Lương đâu. Mày còn được, còn được ...