Hoàng Lan Pham
Anh lặng đứng một mình ngước nhìn trời xanh biếc.Làn mây trôi – tiễn biệt một thu qua.
Xao xác lá, cành khẳng khiu thinh lặng.
Nắng nhạt hơn và lòng thấy nặng hơn.
Xưa Gianh Nứa, yêu nhau - Nay Thơ Ảnh, yêu đời --- mà vẫn yêu nhau tha thiết như thuở nào!