Phạm Thủy Phong K6MA
(Xin lỗi vì đã chậm đăng bài của Phong. Mấy ngày giáp TếT bận quá lại còn phải về quê nhưng không rẽ vào thăm Phong được! - ĐVD)
Ngày cuối cùng của năm cũ có thể là ngày là 29 cũng có thể là ngày 30. Dù cho tháng Chạp năm đó thiếu hay đủ thì cảm gác lạ lùng của ngày cuối năm cũng tràn ngập lòng tôi. Đó là một ngày kỳ lạ nhất trong năm. Ngày đó, mọi thứ vừa xa xôi, vừa gần gũi, vừa náo nức, vừa linh thiêng. Ngày đó, tôi luôn luôn mang cảm giác mơ hồ đang đợi một ai đó và một cái gì đó sẽ trở về. Mà có lẽ cảm giác đó không chỉ đến với một mình tôi mà đến với hầu hết mọi người. Và ngày cuối năm ấy, từ tinh mơ cho đến trước lúc giao thừa, tôi luôn luôn ngóng đợi sự trở về đó. Có thể đó là chị gái tôi lấy chồng ở xa. Có thể là người chú họ lưu lạc mấy chục năm không tin tức. Có thể là người bác con ông tôi đã có giấy báo tử trong chiến tranh nhưng có tin đồn bác còn sống. Cũng có thể là mấy người làng tôi di cư vào Nam năm 1954 chẳng thấy tin thức gì. Chỉ khi tiếng chuông vang lên báo năm mới đã đến thì tôi mới nghĩ rằng: “Chắc năm nay không ai trở về nữa”.