Nguyễn Trọng Luân - K5
Suốt 5 năm làm học trò trên xứ Thái được trưởng thành trong đói và rét. Đói thì rõ rồi, còn đâu đói bằng sinh viên. Còn rét, tôi không gọi là rét Thái Nguyên vì nó hiển nhiên với cả bàn dân thiên hạ. Mà tôi gọi rét Cơ Điện. Cơ Điện rét lắm .
Một vùng đồi trọc lúp xúp bạch đàn non và mua sim, mà bạch
đàn non ngẳng nghiu lá bé thưa huểnh hoàng, sim mua lè tè làm sao chắn gió bấc. Vì thế gió bấc vi vu tràn thoải mái vào
những ngôi nhà tranh của học trò. Gió bấc nhiều đến nỗi cỏ trên vùng trường Cơ
Điện lúc nào cũng úa úa màu vàng xỉn. Lớp học thì không che kín. Trò ngồi dưới
hai đùi rung lộn lên cho đỡ tê đỡ cóng. Con gái càng rung mãnh liệt hơn bởi tụi
nó quần lụa phấp phới đâu có quần tây như bây giờ. Khiếp, gió Thái nguyên thoải
mái lùa vào các cặp chân dài chân ngắn nữ sinh trường tôi. Trên bảng thầy đứng
giảng vẻ là bình thản nhưng thỉnh thoảng thầy nói nhịu. Rõ ra là thấy thầy cũng rét lắm.