Hoàng Việt Quân K7I - ĐHCĐ
Hắn tên Hòa, tính cách của hắn đúng như tên gọi của hắn, hiền hoà,
chính tính cách ấy mà tôi đã ngủ được an giấc những ngày Trà Gùi, Nước
Bin, Sông Tranh đến Sông Tang. Hắn học K6I. Hắn hiền lắm, ít nói, chỉ
khì khì, người Hà Nội hẳn hoi, đâm ra cha Viện là tiếp phẩm của đại đội
người Hà Bắc, đen xì có miệng rất xinh và tươi có ánh mắt rất đĩ thích
hắn. Hắn được Viện chăm sóc kỹ lắm. Thành ra hắn có thêm cái bọc
võng trong khi hắn đã có đồng hương Hà Nội cho rồi. Hắn vò lại đưa tôi:
ông không có lấy mà dùng. “Trời ơi, có xe hơi không không sướng mê tơi
bằng cái bọc võng”. Vì cái màn tuyn của tôi không phải trang bị cho
võng, nên dễ bị muỗi đốt. Mà ở Trường Sơn mà muỗi đốt thì dễ về chầu ông
bà ông vải lắm: Cảm ơn Danh Hòa! Còn tôi hình như có cái mặt không chơi
được hay sao ấy. Chẳng ai cho gì cả. À mà bây giờ hắn còn phát âm chuẩn
như ngày ở Trường Sơn không. Bây giờ thỉnh thoảng tôi lại ôn lại giọng
nói của hắn, để đỡ nhớ cái đoàn 1040 ở Nước Biếc, Nước Bin, Trà Gùi.