Khánh Ly
Đã đến giờ tôi phải đi. Phải từ giã Hà Nội thôi. Mọi người còn đang ngủ yên
trong kia. Chỉ mình tôi ngồi trước hiên nhà. Một mình ngồi suốt 3 tiếng đồng hồ.
Hạnh phúc lớn quá, mà nỗi cô đơn cũng lớn quá.
Xưa Gianh Nứa, yêu nhau - Nay Thơ Ảnh, yêu đời --- mà vẫn yêu nhau tha thiết như thuở nào!