Lời người Sưu tầm : Học trò , muôn thủa lưu giữ những ký ức với mái trường , với bạn bè trang lứa hồn nhiên trong sáng. Chân thành giới thiệu cùng các bạn một sáng tác của Trần Phan, một nhà giáo yêu nghề yêu người cùng rất nhiều suy nghĩ đáng mến.
Chiều nay có việc ngang trường cũ
Chiều nay có việc ngang trường cũ
gặp lại thằng tôi lún phún râu
hỏi, ê, còn nhớ tao không nhóc?
Hai thằng, à một, tôi và nó
kéo ghế ngồi bên hiên quán xưa
bỏ mặc chiều nghiêng không ai chống
khói thuốc buồn che mấy rặng dừa…
kéo ghế ngồi bên hiên quán xưa
bỏ mặc chiều nghiêng không ai chống
khói thuốc buồn che mấy rặng dừa…
Hỏi nó còn yêu cô bạn học
hay ngồi đầu dãy, tóc bum bê?
người cũ theo chồng nơi viễn xứ
cách mấy trùng dương chẳng thấy về
hay ngồi đầu dãy, tóc bum bê?
người cũ theo chồng nơi viễn xứ
cách mấy trùng dương chẳng thấy về
Bảo nó thôi mày gọi bạn ra
tụi mình bia cỏ uống vài ca
nó bảo bạn bè dăm thằng cũ
đứa bặt phương trời, đứa ra ma
tụi mình bia cỏ uống vài ca
nó bảo bạn bè dăm thằng cũ
đứa bặt phương trời, đứa ra ma
Ừ nhỉ, thời gian như bóng câu
bao nhiêu nước chảy dưới chân cầu
tao mày xa quá, xa xôi quá
cách mấy đoạn trường, mấy bể dâu…
bao nhiêu nước chảy dưới chân cầu
tao mày xa quá, xa xôi quá
cách mấy đoạn trường, mấy bể dâu…
Trời lạnh, chiều nay gió trở mùa
trường tan bất chợt trời đổ mưa
hỏi con thuyền giấy ai vừa thả
bao giờ về tới giấc mơ xưa?
trường tan bất chợt trời đổ mưa
hỏi con thuyền giấy ai vừa thả
bao giờ về tới giấc mơ xưa?
Trần Phan
Tôi nhớ cô bạn xưa trưỡng cũ
Trả lờiXóaVẫn hay cùng lên đồi với trăng sao...