Ngày mai 27-7, ngày các thương binh - tử sĩ, chúng ta nhớ về các Thương binh - Liệt sĩ không chỉ mỗi ngày này. Chúng ta đã có cả tháng 7 vận động nhớ và viết về họ. Họ đã và sẽ sống mãi trong lòng chúng ta. BBT nhận được một bài thơ mới vừa viết xong, nhân đây cũng xin ai đã có bài về chủ đề này gửi ngay lên blog cho kịp tính thời sự nhé!
Con đường chúng ta hành quân
Chỉ một lần rồi chẳng bao giờ trở lại
Suốt Trường Sơn có bao nhiêu đồng đội
Vùi xác mình vào con đường lãng quên
Nơi con suối khô khói thở rát đá lèn
Nơi cánh rừng muỗi bu thân sốt rét
Nơi trở giấc trong hầm khuya pháo kích
Chạm má mình nước mắt bạn sang tôi
Những con đường đi chỉ một lần thôi
Người về chỉ bâng khuâng đêm nhớ
Người nằm xuống nát hồn mơ quê cũ
Con đường xưa thăm thẳm nhói tim mình
Có một thời con đường ấy lung linh
Mắt trong mắt, những bài ca ra trận
Anh gặp em tóc xanh chùm súng đạn
Áo ngực em dăng hôi hổi cả cánh rừng
Một con đường leo núi vượt sông
Cột mốc là những nấm mồ chết trẻ
Tên những cánh rừng mang tên người không về nữa
Một con đường nước mắt tưới rưng rưng
Thôi kể làm chi những tên đất tên sông
Bởi ứa máu khi nhớ mà không trở lại
Truờng Sơn ơi, xin hương hồn đồng đội
Trở về dựng bia cho một con đường
Chẳng thể trở về nên buốt nhói con tim
Nối tim bạn với tim mình bằng đường hành quân trong trí nhớ
Lá vàng rơi chiều nao bên suối nhở
Chiều nay lại rơi trên tóc bạc của chúng mình
Một người lính Cơ Điện
26/7
Đúng quá . con đường chúng mình từng đi không baogiờ có ai trở lại cả . Đường mang tên Đường HCM mô phỏng thôi . còn ngày xưa con đương ấy chìm vào dĩ vãng . Tôi cũng như các đồng đội k6,k5,k4,k3 ... chỉ còn trog kí ức . hương hồn những người rải trên TS ngày mai có thấu được hay chăng?
Trả lờiXóaCám ơn Tác Giả!, Bài thơ của Anh thật sống động; đặc biệt trong những ngày này(27/7), chúng ta cần phải "làm một cái gì đó" cho những đồng đội trên đường ra trận họ đã ngã xuống, họ rất cần được an ủi. Không phải khoa trương màu mè chúng ta cần dành cho họ những cảm xúc chân thành. Những gì đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, đã làm cho những cảm xúc của mỗi chúng ta khi nhớ về họ đã trở nên nặng nề hơn. bài thơ này cho thấy được cảm giác đó.
Trả lờiXóaỞ những con đường chúng ta đã đi qua ra chiến trận, chẳng bao giờ chúng ta còn được trở lại; ở những con đường đó nhiều đồng đội của chúng ta lại mãi mãi chẳng bao giờ đi qua. Họ đã đến và họ nằm lại.
Bài Thơ này giành cho tất cả những ai đã từng có "Một con đường đã đi qua mà không bao giờ trở lại"như thế.Nó còn an ủi cho cả những người đã di đến mà chẳng bao giờ qua.
Xin cám ơn Tác Giả!.