Ngoài trời vẫn mưa to ,mưa suốt từ đêm qua đến giờ chưa buồn
ngớt vì vậy đi kiếm đồ ăn sáng trong hoàn cảnh này quả là vất vả.
Suy nghĩ một chút
tính nước đi sao cho được việc lại nhanh nhất rồi tôi chọn luôn phố Kỳ Đồng là phố
chuyên ăn, ăn sáng cũng như ăn đêm và lên xe phóng đi.Lượn
nhanh qua mấy quán bán đồ ăn rồi vòng ra
ngõ cấm Chỉ tôi quyết định mua mấy gói
xôi để giải quyết bữa sáng cho cả nhà.
Trở về tới ngã 4 cửa nam bỗng nhiên rầm một cái tôi và một
tay khác đâm vào nhau. Cả 2 cùng ngã lăn xuống đường, may mà xe và người cả hai
đều không sao , 2 thằng cùng vùng dậy
rồi nhìn nhau không phàn nàn mà chẳng phân bua, chắc cả hai cùng “biết tội”
nên vội dựng xe lên mỗi thằng một ngả phóng vội đi trong mưa to
gió giật .
Trên đường về tôi thầm nghĩ : ngã năm trong mưa to gió bão đèn đỏ không có mà công an cũng không một
bóng người 2 thằng đâm xe vào nhau ,cả
hai biết cùng có lỗi nên cả 2 thằng đều biết điều .
Về đến nhà mới thấy đau hóa
ra tay mình cũng bị xước nhẹ , lúc bình tâm ngồi ăn trong bụng tự nhiên lại thầm
nghỉ- đúng là khổ vì ăn.
Cái chi kiếm ra vất vả thì mới có giá trị, hay ăn thì lăn vào bếp (các cụ bẩu thế) đằng này thèm nhắm Thời đã thế-Thế thời phải thế-Thế mới có chuyện này ! CT Đặng có đẫn nào như ca này không đới ?! Hì hì
Trả lờiXóaT.M.H nói đúng .Khi ta hưởng thụ những gì do chính công sức của mình bỏ ra cũng thấy giá trị và luôn có ý thức trân trọng nó theo suốt cuộc đời.
Trả lờiXóa