SƯU TẦM
Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy
trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái
xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là
cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự
im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom
yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng
đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn
hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba
tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.Một giờ sau, ba tên du côn và cô
lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… -“Này
ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm
cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói:-“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa
tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để
cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người
đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông
không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã
trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu
ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng
hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu
cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: -“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có
nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút
nào nữa!” Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống
xe. Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận:
-“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua
tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra
khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc
tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái
chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ
của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ
chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận
thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: -“Chạy chậm thôi, cô định
làm gì thế hả?”
Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.
Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai
nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi
xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng. Người đàn ông đã bị
đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì
sao mà khóc!
Và hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu
lần mình từng thờ ơ với những giấy phút hoạn nạn, khó khăn của người
khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với
cuộc sống quanh mình!
Hay lắm, bạn ĐVd thêm chút sắc màu cho trang nhà đỡ " một chiều '.
Trả lờiXóaTôi đã đọc truyện này ở đâu đó, và người ta nói rằng đó là truyện có xuất xứ từ TQ, và lời bàn là có tính ngụ ngôn , răn dạy...
Tuy nhiên, nếu có đc nhiều những câu chuyện như thế này, cùng xem, đọc và suy ngẫm , mưa dầm thấm sâu cũng có ít nhiều tính tích cực cho đời sống xã hội chuyển động tốt hơn.
Bất chợt, nhớ bài viết của Lưu Á Châu, tình tiết người Mỹ trên chuyến bay bị không tặc năm 2001. bọn khủng bố cướp máy bay , chuyển hướng bay về phá hủy lầu năm góc- bộ quốc phòng Hoa kỳ... Những người trên máy bay đó đã họp lại và quyết định , đằng nào cũng chết, nhưng không thể để cho bọn người xấu đạt đc mong muốn của chúng , do vậy họ đã tất cả cùng nhau chiến đấu chống lại bọn khủng bố mà trong tay ko có vũ khí gì cả. Và họ đã thắng, máy bay đó đã ko bao giờ đến đc nơi nó định tới. Nhân dân Mỹ đã tránh đc một thiệt hại vô cùng lớn cả về nghĩa đen và nghĩa bóng.
Và nếu như chuyện trên đây đúng là từ TQ, thì thật xác đáng khi Lưu Á Châu kết luận : Chả bao giờ Trung quốc bằng đc Mỹ!
Ngay ở truyện ngắn trên đây cũng đã nói lên điều đó, cô gái lái xe phải hành động manh động và cực đoan, vì cô không tin có ai có thể bảo vệ đc mình.
Vậy là, cần lắm những xã hội văn minh, con người thượng tôn pháp luật. Kẻ xấu không dám , không được và không thể làm điều xấu. Hy vọng những chuyển biến của xã hội chúng ta, những câu chuyện đau lòng như trên dần bị loại khỏi đời sống cộng đồng, mà mỗi chúng ta cùng thực hiện.
Bạn ĐVD gửi gắm nhiều ở bài sưu tầm này. Hây za... thật chí lý. Chít ơi, cứ đi ngao du , chụp ảnh rồi về cho cả nhà nhiều chuyện vui hè.