K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

3 tháng 12, 2013

QUÀ NOEL CỦA BA

   Trần Thanh Tuân

BBT K6: Như đã hứa với Blog K6, Trần Thanh Tuân (tức Tuân Vịt-K9) đã gửi một bài tặng các anh chị và các bạn K6 một truyện ngắn. Một câu chuyện có nhiều ý nghĩa đối với lứa tuổi chúng ta. Mọi lời bình xin để dành cho các bạn trong phần nhận xét thì hay hơn. Xin mời ....

                                                                         
      Trong các câu chuyện của Ba kể cho thời thơ ấu tôi nhớ mãi chuyện này. Nay viết ra như món quà Noel dâng tặng bạn bè thân yêu.
***
      Trong căn nhà nhỏ ngăn nắp của giáo sư Q, bà vú già đang mải mê lau nốt những chiếc cửa sổ cuối cùng. Bà muốn tất cả phải sạch, đẹp để ngày mai đón Chúa về. Ngày mai Noel, mà ngày mai bà phải về quê. Bà về cùng xóm đạo của bà rước Chúa, lễ trọng này không thể vắng mặt.
      Bà đã chuẩn bị sẵn tất cả, chỉ còn mỗi món bít tết, món ấy phải ăn nóng mà giáo sư rất thích món đó vào dịp Noel. Bà đã chỉ cho ông làm nhiều lần. Bà làm cho ông có đến hai mươi năm rồi, coi ông vừa là chủ, vừa như cậu em trai. Thương ông hơn bốn mươi rồi mà chưa có đám nào ưng ý, cứ suốt ngày trong phòng thực nghiệm say mê với ốc vít, bánh răng tháo ra, lắp vào chẳng biết để làm gì. Có khi cả tháng ông không ra khỏi nhà. Vài ông bạn có đến chơi cũng chả giúp được gì, chán mấy ông ấy lắm toàn nói chuyện Máy móc, Điện đóm. Vừa làm bà vừa lẩm bẩm, khổ thân, bữa trọng cả năm.
      Bữa tối vừa xong, bà vú mang cho gíao sư chén nước vối nóng ông ưa dùng và nói nhỏ nhẹ, thưa ông mai là Noel, ông cho phép sáng mai tôi xin về quê đi lễ. Giáo sư ngạc nhiên, ồ, đã đến Lễ Noel rồi ư? Nhấp miếng nước, lúc sau ông đứng lên mở tủ đưa cho bà vú chiếc áo dài mới và nói: tôi biếu vú mặc đi lễ cho đẹp, vú cứ về đi, chơi vài ngày rồi thong thả lên cũng được.
Bà vú mân mê chiếc áo, cảm động cám ơn, khẽ nói: Ông à, ngày mai tôi đã chuẩn bị hết cho ông rồi, chỉ còn món bít tết thì ông phải tự làm. Sáng mai ông ra góc ngã năm, ở đấy có hàng thịt bò tươi của anh tiểu thương chột một mắt, tôi vẫn thường mua. Ông ấy bán thịt ngon, cân đủ có uy tín lắm, ra muộn sợ bị hết, ông nhớ đi sớm nhé.
      Sáng hôm sau ông giáo sư theo chỉ dẫn của bà vú, men theo mấy con phố, vừa đi vừa ngạc nhiên vô cùng trước sự tấp nập của của phố phường. Nhà nhà trang trí đẹp, các loại đèn thi nhau nhấp nháy rực rỡ. Mọi người ăn mặc đẹp đủ màu sắc hân hoan chuẩn bị đón Noel. Vừa đi vừa ngơ ngác ngạc nhiên, ông đứng trước hàng thịt bò lúc nào không biết.
      Ông đứng thích thú quan sát anh bán thịt bò lành nghề. Tay anh ta thoăn thoắt con dao, cắt miếng này, xẻo miếng kia, làm vừa lòng tất cả những người đến rồi đi. Vãn khách, anh bán thịt thấy cái ông đeo kính kia sao không mua mà cứ đứng nhìn cái gì ở mình, lại còn cười cười nữa. Rếch việc, anh chăm chú pha thịt, tay lại thoăn thoắt, từng miếng, từng miếng đâu ra đấy. Chùi tay vào tạp dề, anh bán thịt ngước lên lại thấy cái ông giáo sư kia tủm tỉm cười nhìn mình.
      Ông giáo sư giơ một ngón tay lên vẻ thành kính, anh bán thịt thấy vậy giơ luôn hai ngón tay về phía gíao sư. Dừng trong giây lát gíao sư nhíu mày, giơ ba ngón tay. Tiện tay cầm con dao anh bán thịt băm xuống mặt thớt và giơ nắm đấm lên cao. Giáo sư sững người giây lát rồi ngạc nhiên cười phá lên thật sảng khoái, cười thật lâu xem chừng đắc ý, cái đầu gật gật. Quên bẵng chuyện mua thịt, ông quay ra bà bán lê mua vài quả đi về, đang đi thấy anh bán thịt chạy theo dúi vào tay một nắm ớt nói tặng ông.
      Giáo sư cảm động bắt tay anh cám ơn và vui vẻ đi về nhà. Anh bán thịt quay về hàng, vừa đi vừa đá vào khoảng không trước mặt, có vẻ giận dữ.
***
      Bên gốc cây Bàng cạnh đấy một nhà báo chứng kiến từ đầu đến giờ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra giữa hai người. Lạ quá.
      Bản năng nghề nghiệp mách bảo có chuyện gì gay cấn, thú vị đây. Rất nhanh anh theo chân vị giáo sư kia và biết được chỗ ở của ông. Tạt vaò quán cà phê gần đấy ngồi, anh xòe một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay, và nắm đấm, nghĩ ngợi. Anh cứ xòe ra cụp vào đếm mà không lý giải nổi.
      Bụng bảo dạ đợi bác bán thịt dọn hàng về phải hỏi cho ra nhẽ. Anh nôn nao ngồi đợi trong gió lạnh se se.
      Thấy chỉ còn vài miếng nhỏ, anh đến hàng thịt bò nói, bác cho tôi mua hết số thịt còn lại này. Vừa trả tiền anh vừa nhẹ nhàng hỏi bác câu chuyện anh chứng kiến giữa vị gíao sư và bác. Như gãi vào chỗ ngứa, ông bán thịt trố mắt nhìn anh, ông một tay chống nạnh, tay kia quơ ra trước bức xúc:
      Tôi bán thịt ở đây hơn chục năm trời, không có điều tiếng gì. Bà con yêu quý mua đông, hàng hết nhanh, thấy vậy là mình có phước độ trì. Hôm nay cố bán nhanh để còn dọn dẹp đón Noel cùng với mọi người, dù tôi không theo đạo. Thế mà có cái ông đeo kính cứ đứng không mua, nhìn kĩ như soi mói điều gì. Lúc thấy ông ta giơ một ngón tay lên, cười mỉm, tôi nghĩ nó không mua, chê mình một mắt chắc là cân điêu đây.Thế bác giơ hai ngón tay lên là làm sao? Ông bán thịt bặm môi. Nó có mắt như mù. Tôi giơ hai ngón tay lên để nói là một mắt tao bằng hai mắt mày!
      Lúc giáo sư kia giơ ba ngón tay lên, bác hiểu ông ấy nói gì? Anh không biết à, nó bảo giữa hai ta vẫn chỉ có ba con mắt. Mẹ kiếp. Điên tiết tôi cắm con dao xuống và giơ nắm đấm lên. Vớ vẩn, bố đấm vỡ hàm bây giờ!
      Lão này ghê gớm, không sợ, coi chuyện cũng chỉ như quả lê ngọt dịu kia thôi. Bực mình tôi dúi cho nắm ớt, cho mà biết còn cay nữa con ạ ! Rõ bực mình, có Chúa chứng giám.
      Thì ra thế ! Nhà báo vui mừng.
***
      Vội vã mang đến tòa soạn bản thảo, anh hớn hở với món quà Noel đặc sắc Chúa ban bất ngờ. Bỗng anh đứng chững lại rồi quay đầu chạy. Chạy thục mạng.
      Anh chạy đến nhà giáo sư.
      Vui vẻ đón anh, giáo sư lịch sự hỏi có chuyện gì mà thấy anh vội vã. Anh băn khoăn hỏi giáo sư chuyện xảy ra giữa giáo sư và ông bán thịt bò khi hai người giơ một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón và nắm đấm, mong giáo sư giải thích cho những điều khó hiểu giữa hai người.
       Giáo sư nhấp ngụm cà phê ôn tồn nói:
       Tôi thấy phố phường đẹp rực rỡ cờ hoa, mọi người vui tươi tràn trề, ngay cả đến bác bán thịt bò cũng thật tuyệt vời, xã hội loài người đẹp đẽ quá. Noel về càng đẹp hơn, tôi giơ một ngón tay là cảm ơn Chúa đấy, chỉ có Người mới làm cho XH đẹp như vậy.
      Thưa giáo sư, bác bán thịt giơ hai ngón tay nghĩa là gì? Anh thấy không, bác bán thịt trông vậy mà sâu lắm, bác giơ hai ngón tay như bảo, có XH này Trái đất chỉ cần có hai lực lượng, đó là đàn ông và đàn bà.
      Nhà báo phấn chấn,thế giáo sư giơ ba ngón tay có nghĩa gì?  Gíao sư chậm rãi, tôi suy nghĩ nếu chỉ cần có Đàn ông và Đàn bà như vậy thì Tổ tiên ta cũng phải sướng rồi, vì thế tôi nghĩ cũng phải có Chúa. Giáo sư xòe từng ngón tay và nói, Đàn ông, Đàn bà, và Chúa.Tôi giơ ba ngón tay là như vậy.
      Dạ thưa giáo sư, thế còn nắm đấm giơ lên cao?
      Giáo sư trầm tĩnh,nghiêng đầu khe khẽ nói, hay là ở chỗ đó. Ba ngón tay vẫn chưa đủ, vì Chúa cũng có lâu lắm rồi.Bác ấy cắm con dao xuống thớt, giơ nắm đấm lên cao dứt khoát: Có Đàn ông, Đàn bà, có Chúa và có bất cứ ai nữa… mọi người phải đoàn kết lại. Nắm đấm là như vậy, dứt khoát vậy,tôi thấy đúng ,rất đúng!
      Còn quả Lê,quả Ớt thì… cuộc sống thật ngọt ngào khi đoàn kết lại, nhưng vẫn còn cả cay đắng nữa!
                                                                   Sài gòn 1/12/2013 – Trần Thanh Tuân.

7 nhận xét:

  1. Hay lắm Tuân Vịt, chờ mãi mới thấy chú em. Câu chuyện đầy ý nghĩa mỗi người cứ tự hiểu theo cách của mình.
    Tớ thích những típ chuyện như vậy. Hãy tiếp tục nhé.

    Trả lờiXóa
  2. bạn ở PEC 04-12-201301:14:00 4 thg 12, 2013

    Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Do nhỡ tay trên Ipad bé tí nên phải phục hồi lại cái còm của bạn ở dưới. Sao thức khuya thế?

      Xóa
  3. bạn ở PEC 04-12-201308:14:00 4 thg 12, 2013

    Chào Tuân,
    Lâu quá rồi mới lại được nghe Tuân kể chuyện.Nhớ để dành một chuyện kể cho k9 mình nhé.

    Trả lờiXóa
  4. Câu chuyện này mình đã đọc một lần ở đâu đó ,có lẽ là Blog ĐHCĐ thì phải nhưng lâu lắm rồi .Hồi ấy thấy hay bây giờ lại thấy thú vị

    Trả lờiXóa
  5. Chúc Tuân Vịt có bài thường xuyên tên Blog CĐ để mọi người thưởng thức.

    Trả lờiXóa
  6. Một truyện đọc xong muốn đọc lại. Ngân ngẩn nghĩ ra khối điều hay ẩn chứa. Cảm ơn chú em, viết hay , sâu sắc. Đã lâu lắm rồi được uống một cốc rượu ngon như thế. Có thể kể lại cho vợ, con.

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]