Nguyễn Trọng Luân - K5
Hồi tôi đi học cấp 3. Tôi học ở Yên Bái. Chúng tôi đi bộ dọc
đường tàu hỏa. Đường xa chừng mười cây số. Cũng có lúc máy bay Mỹ đánh rát
quá thì ở trọ lại. Tan học chặt thêm vác nứa nhè nhẹ vác về nhà dựng thành đống
vào gốc mít. Lâu đống nứa đầy lên khô dần làm đóm đun bếp. Mẹ tôi bảo tội gì
chặt nứa tươi chặt nứa khô vác cho nó nhẹ con ạ. Thế là chịu khó thêm chút nữa
chui vào rừng sâu tìm bụi nứa chết đứng chặt bó vác về. Cùng lũ chặt nứa vác nứa
về với tôi có cái Thành. Bố nó là Quì nên chúng tôi
gọi là Thành Quì. Nó người thấp nhưng dậy thì sớm nên khúc nào ra khúc ấy. Nó
chặt không giỏi nhưng vác khỏe và rất tham vác nhiều. Tóc Thành Quì dài và dầy
nhất lớp. Mắt nó to và đen láy. Giá như ngày nay thì mắt nó vào loại đẹp,
nhưng hồi ấy chúng tôi gọi nó là mắt ốc nhồi. Lông mi của nó cong thì bảo là
mày bị lông quặm. Chả thấy nó tức, nó cười cái lúm đồng tiền rõ là khiêu
khích. Vì là cùng xóm nên tôi với nó và thằng Lợi hay đi với nhau. Thằng Lợi
nói liên hồi suốt dọc đường. Hồi ấy bọn trong lớp hay gọi là Lợi hâm. Còn như
bây giờ lớn rồi thì hiểu ra thằng ấy nói năng vô duyên. Con Thành Quì không
thích nó.
Hôm ấy mùa
đông rồi. Chiều tan học đã 4 rưỡi, trời nhá nhem. Hai đứa nhìn nhau, về
luôn chứ? Con Thành bảo không chịu về không. Thế là nháo nhào lao lên gò chặt vội chặt vàng. Bó nứa mò mẫm rồi cũng xong. Kéo được vác nứa ra đường đẫm mồ hôi lạnh toát. Hai đứa dập đóm đốt lửa soi đường mà về. Ra đến bờ sông Hồng đúng đoạn bãi tha ma đóm tắt. Con Thành vất bó nứa xuống lao lại ôm chầm lấy tôi. Nó thở hổn hển. Mày ơi. Đếch vác nữa. Bỏ đấy đi về thôi. Tôi bảo, đừng sợ tao rút một cây nứa đập nát ra đốt lửa lên ma mãnh gì mà sợ. Tôi đốt được ngọn đuốc sáng lên thì thấy nó ngồi sát trước mặt tôi. Ngực nó phập phồng hổn hển. Nó sợ quá. Mắt nó nhìn thao láo vào tôi hai ngọn lửa bập bùng trong hai mắt nó. Nó thấy tôi cứ nhìn vào mắt nó nó kéo tôi cắn một cái. Chúng tôi lại vác nứa về trong đêm.
luôn chứ? Con Thành bảo không chịu về không. Thế là nháo nhào lao lên gò chặt vội chặt vàng. Bó nứa mò mẫm rồi cũng xong. Kéo được vác nứa ra đường đẫm mồ hôi lạnh toát. Hai đứa dập đóm đốt lửa soi đường mà về. Ra đến bờ sông Hồng đúng đoạn bãi tha ma đóm tắt. Con Thành vất bó nứa xuống lao lại ôm chầm lấy tôi. Nó thở hổn hển. Mày ơi. Đếch vác nữa. Bỏ đấy đi về thôi. Tôi bảo, đừng sợ tao rút một cây nứa đập nát ra đốt lửa lên ma mãnh gì mà sợ. Tôi đốt được ngọn đuốc sáng lên thì thấy nó ngồi sát trước mặt tôi. Ngực nó phập phồng hổn hển. Nó sợ quá. Mắt nó nhìn thao láo vào tôi hai ngọn lửa bập bùng trong hai mắt nó. Nó thấy tôi cứ nhìn vào mắt nó nó kéo tôi cắn một cái. Chúng tôi lại vác nứa về trong đêm.
Từ hôm sau, tôi và nó không nhìn nhau. Cũng từ hôm ấy nó không vác nứa nữa. Mùi mồ hôi
và cái ngực phập phồng của nó thì tôi nhớ còn cái đốm lửa trong mắt thì lại
không nhớ bao giờ. Lạ thế!
Tôi lên lớp mười thì Thành Quì nhuận lại lớp chín. Rồi nó cũng lớn và tôi cũng lớn chuyện ngày xưa quên hẳn thay vào đó là lo học rồi đi đại học đi công tác xa quê. Thành Quì lấy chồng khi tôi từ biệt giảng đường ra trận. Nó lấy chồng rồi tôi lại thấy nhớ nó. Thấy nhớ cái gọi mày ơi của nó. Trên đường Trường sơn, hàng đêm nằm trên võng chúng tôi hay kể chuyện người yêu, chuyện bạn trai bạn gái. Tôi kể chuyện Thành Quì. Kể cái lần đầu tiên được một đứa con gái ôm mình. Lần đầu tiên được nó hôn mình. Thực ra là tôi ngộ nhận, là Thành Quì cắn tôi chứ không phải hôn. Hai đốm lửa trong mắt nó lại bập bùng rất rõ. Khỉ thật bao lâu rồi mới lại nhớ về đốm lửa trong mắt bạn gái. Thế là viết bài thơ Lửa
Ai tìm ra lửa đó em
Để đêm thâu thấy nồng nàn đôi môi
Lửa từ đôi mắt em tôi
Bập bùng lửa cháy bồi hồi em trông
Chiến trường lại nhớ mùa đông
Lại khơi đống lửa ngồi trông bập bùng
Đây là bài thơ thuộc loại
thơ tình đầu tiên trong đời tôi.
Tôi viết bài thơ này khi chưa có người yêu. Vậy mà, vài chục năm sau tới năm
2008 trong cuộc gặp mặt đại đội thông tin 18 của E (trung đoàn) tôi ở Đông Hưng
Thái Bình một thằng lính SV ĐH Lâm nghiệp tên Xuân ôm chầm lấy tôi. Nó bảo: Ối Luân ơi bài thơ Lửa
của mày tao chép từ ngày ở Gia lai đi đến cuộc gặp mặt nào tao cũng khoe cũng kể
về cái đốm lửa bập bùng bập bùng trong mắt gái. Tao lấy nó làm lời hát chầu
văn tán chết khối đứa mày ạ.
Chúng tôi cười kha kha. Chúng tôi ôm nhau nhớ hồi ở trong rừng
Tây nguyên xa lắc lơ. Tôi lại nhớ cái Thành Quì ngực phập phồng và hai đốm lửa
rất xinh ngày xưa tít tắp...
NTL
Cái thời anh em mình,tập tục văn hóa dân tộc còn nhiêu khê và khắt khe lắm! trai gái yêu nhau kể cả sắp đến lúc thành hôn nhiều đôi còn chưa tường tận mặt nhau hay chạm chân ,chạm tay vào nhau.Cái thời của T.Luân được "Thành Quì cắn tôi chứ không phải hôn...và còn nhớ được cái "Mùi mồ hôi và cái ngực phập phồng của nó..."là cực kỳ diễm phúc và là số đỏ rồi đó! Có vậy bài thơ lửa mới lắng đọng sâu như vậy trong tâm hồn những người lính.
Trả lờiXóa