Cao Lan
Viết cho ngày Valentine- Qúy tỵ
Tôi hơi hờ hững đón cái cặp từ tay anh. Chắc cảm nhận được thái độ của tôi , nên anh nói :
- Hôm nay anh có chút việc bận, cố làm thêm, để mai đi họp với các bạn cũ hồi đại học…
Nói rồi anh ngập ngừng, tiếp :
- Em lại cùng đi với anh nhé. Cặp kính cận trên sống mũi anh lấp loáng phản xạ ánh đèn.
Chẳng chờ tôi trả lời, anh chui thẳng vào phòng tắm. Tôi hý húi hâm lại vài món thức ăn đã nguội lạnh. Nhưng đầu óc như rỗng tuyếch. Một con côn trùng từ ngoài cửa sổ, bắt đèn , chui vào phòng bay vò vò , nghe khiêu khích , châm chọc. Trong đầu tôi câu hỏi lởn vởn : “ Mình có nên đi cũng anh nữa không nhỉ? “.
Chả là, mùa hè năm kia, anh cũng đi họp bạn bè như vậy. Nhưng thật bất ngờ, khi anh về, tôi bỏ quần áo anh đem giặt, thấy trong túi áo” véc” có một mảnh giấy trắng nhỏ chừng bàn tay, có lưu lại dòng chữ tròn, mềm mại, kiểu chữ con gái nhưng có vẻ rắn rỏi
Sao cậu cứ đòi yêu tớ
Dù rất tin tưởng ở anh. Nhưng… ai mà học được chữ ngờ.
Chúng tôi lấy nhau đã hai mươi năm có lẻ. Tôi vốn là học sinh của anh. Ngày đó tôi đẹp và ý thức được sắc đẹp kiêu sa của mình.Thậm chí tôi chỉ cắm cúi vào học, lờ lớ lơ tất cả những cử chỉ săn đón và những lời có cánh của những chàng trai của cả khóa, thậm chí cả trường. Nhưng rồi anh xuất hiện ở lớp tôi trong vai trò thầy giáo hướng dẫn thực tập. Cánh con gái lớp tôi xuýt xoa khen anh cao to, nước da rám khỏe , đầy nam tính… Và sẽ chả có gì, nếu tối hôm đó nhóm chúng tôi tổng kết kỳ thực tập. Anh mời chúng tôi liên hoan ở một quán nhỏ ven sông. Anh lịch thiệp, chu đáo, kể những câu chuyện hóm hỉnh, thông minh, thú vị; Rồi cuối buổi, chúng tôi ngồi hát chung vui với nhau. Anh hát vài bản tình ca của Nga, trầm ấm, xao xuyến.. Trong buổi, thỉnh thoảng anh nhìn tôi ánh mắt lạ lạ khát khao... Tuần sau, tôi nhận được thư anh gửi cho tôi.. Sau vài ba lá thư, chúng tôi gặp nhau, anh tỏ tình và từ đó tôi là của anh. Tình yêu đầu đời làm tôi ngất ngây. Nhưng chỉ một thời gian sau khi lấy nhau , tôi đã phải cảnh giác. Lúc này tôi thấy e ngại , mỗi khi anh tham gia sinh hoạt tập thể, biết đâu, anh đã ” galant” với tôi, thì cũng có thể với người khác lắm chứ!..
- Có mùi khét rồi vợ ơi. Tiếng anh cùng cánh cửa buồng tắm bung ra. Anh cười , rồi đi vào phòng ngủ cất đồ.
Tôi giật mình trút vội vào đĩa, món tôm xào bầu đang dọa bén trên bếp. Tôi so vai, lẩm bẩm:- suýt cháy., suýt mất mất món ăn ưa thích của anh.
Tôi biết là mấy câu thơ trên là của nữ sỹ Đoàn Lê. Nhưng cái chữ “ Th” thì gây cho tôi ấm ức.
Và rồi, tôi quyết định bí mật thăm dò.
Đầu tiên, tôi liệt kê các tên mà phái nữ hay có , bắt đầu bằng “Th” . Nào là Thủy, Thảo, Thu, Thanh, , Thơ, Thúy. Tôi còn dò hỏi các chị trong cơ quan, với các lí do khác nhau. Nhưng cũng chỉ thêm được hai tên là Thư và Thi. Vậy là tôi đã có trong “ bộ siu tập “ 8 tên.
Năm ngoái, lần đầu tiên tôi theo anh đi trong một dịp tụ tập. Tôi được gặp các chị cùng học với anh một thời trai trẻ. Và tôi đã có cơ hội thực hiện kế hoạch của mình. Tôi dò hỏi và được biết cả lớp có 8 cô gái. Có hai người có tên bắt đầu bằng “ Th”.Một người có tên là Thanh. Trúng rồi, tôi suýt reo lên
- Cơm nhé, anh đói mê tơi rồi. Anh tiến tới nheo mắt cười cười, rồi dọn mâm bát.
Chúng tôi ngồi ăn mà tôi vẫn nghĩ đến buổi gặp năm ngoái ở khu nghỉ mát X.
Các chị ở lớp anh nói có chị Thanh và chị Thoa ( Á à, sao tôi không nghĩ ra tên này nhỉ?). Chị Thoa đang bận làm nhà. Còn chị Thanh thì ngồi mé bàn bên kia đang chuẩn bị món tráng miệng.Tôi lặng lẽ ngắm chị Thanh. Da trắng, cổ cao ba ngấn, ưa nhìn. Mắt đẹp, hơi buồn một chút, ăn nói dịu dàng, có duyên. Chị tiếp chuyện tôi vui vẻ, hay hỏi về công việc của anh. Vừa làm với chị mà tôi cũng nghi nghi.( Vì có một lần anh cũng trêu tôi, vuốt mắt tôi khen đẹp rồi đọc câu thơ anh thuộc đâu đó: - Mắt em là một dòng sông/ Thuyền ai bơi lặng giữa dòng mắt em?).
Sau buổi đó, tôi học được ở chị cách gọt vỏ và bổ những miếng táo tây. Chị got thật khéo. Trên một miếng táo, vỏ để lại một nửa, phần còn lại được chẻ ra làm hai cánh nhỏ, khi ăn, nó buông xuống tựa như hai cánh ngọc lan…Tôi thầm nghĩ, chị thật đáng yêu, mình là con gái còn thích chị … nữa là .
- Mình hôm nay nghỉ sớm em nhé… tiếng anh thoảng bên tai tôi , nghe xa xa gần gần
Chợt tôi buột miệng:- Chị Thoa đợt này có đi không anh?
Anh hơi nhíu mày, nhìn tôi rồi khẽ thở dài:
- Thấy mấy bạn nói ,hai tuần trước Thoa còn đang ở Trường sa,Thoa theo đoàn úy lạo của thành phố ra thăm bộ đội ngoài đó, con đầu của Thoa đang đóng quân ở đảo Nam yết. Bốn năm rồi chưa được về. Không biết Thoa có về được kịp không?
- Lần trước em chưa được gặp. Chi ấy như thé nào anh?- Hôm nay anh có chút việc bận, cố làm thêm, để mai đi họp với các bạn cũ hồi đại học…
Nói rồi anh ngập ngừng, tiếp :
- Em lại cùng đi với anh nhé. Cặp kính cận trên sống mũi anh lấp loáng phản xạ ánh đèn.
Chẳng chờ tôi trả lời, anh chui thẳng vào phòng tắm. Tôi hý húi hâm lại vài món thức ăn đã nguội lạnh. Nhưng đầu óc như rỗng tuyếch. Một con côn trùng từ ngoài cửa sổ, bắt đèn , chui vào phòng bay vò vò , nghe khiêu khích , châm chọc. Trong đầu tôi câu hỏi lởn vởn : “ Mình có nên đi cũng anh nữa không nhỉ? “.
Chả là, mùa hè năm kia, anh cũng đi họp bạn bè như vậy. Nhưng thật bất ngờ, khi anh về, tôi bỏ quần áo anh đem giặt, thấy trong túi áo” véc” có một mảnh giấy trắng nhỏ chừng bàn tay, có lưu lại dòng chữ tròn, mềm mại, kiểu chữ con gái nhưng có vẻ rắn rỏi
Sao cậu cứ đòi yêu tớ
Hai ta chín nẫu cả rồi
Tớ bây giờ đâu còn mắt biếc
Xuân thì quá đát cậu ơi
ThDù rất tin tưởng ở anh. Nhưng… ai mà học được chữ ngờ.
Chúng tôi lấy nhau đã hai mươi năm có lẻ. Tôi vốn là học sinh của anh. Ngày đó tôi đẹp và ý thức được sắc đẹp kiêu sa của mình.Thậm chí tôi chỉ cắm cúi vào học, lờ lớ lơ tất cả những cử chỉ săn đón và những lời có cánh của những chàng trai của cả khóa, thậm chí cả trường. Nhưng rồi anh xuất hiện ở lớp tôi trong vai trò thầy giáo hướng dẫn thực tập. Cánh con gái lớp tôi xuýt xoa khen anh cao to, nước da rám khỏe , đầy nam tính… Và sẽ chả có gì, nếu tối hôm đó nhóm chúng tôi tổng kết kỳ thực tập. Anh mời chúng tôi liên hoan ở một quán nhỏ ven sông. Anh lịch thiệp, chu đáo, kể những câu chuyện hóm hỉnh, thông minh, thú vị; Rồi cuối buổi, chúng tôi ngồi hát chung vui với nhau. Anh hát vài bản tình ca của Nga, trầm ấm, xao xuyến.. Trong buổi, thỉnh thoảng anh nhìn tôi ánh mắt lạ lạ khát khao... Tuần sau, tôi nhận được thư anh gửi cho tôi.. Sau vài ba lá thư, chúng tôi gặp nhau, anh tỏ tình và từ đó tôi là của anh. Tình yêu đầu đời làm tôi ngất ngây. Nhưng chỉ một thời gian sau khi lấy nhau , tôi đã phải cảnh giác. Lúc này tôi thấy e ngại , mỗi khi anh tham gia sinh hoạt tập thể, biết đâu, anh đã ” galant” với tôi, thì cũng có thể với người khác lắm chứ!..
- Có mùi khét rồi vợ ơi. Tiếng anh cùng cánh cửa buồng tắm bung ra. Anh cười , rồi đi vào phòng ngủ cất đồ.
Tôi giật mình trút vội vào đĩa, món tôm xào bầu đang dọa bén trên bếp. Tôi so vai, lẩm bẩm:- suýt cháy., suýt mất mất món ăn ưa thích của anh.
Tôi biết là mấy câu thơ trên là của nữ sỹ Đoàn Lê. Nhưng cái chữ “ Th” thì gây cho tôi ấm ức.
Và rồi, tôi quyết định bí mật thăm dò.
Đầu tiên, tôi liệt kê các tên mà phái nữ hay có , bắt đầu bằng “Th” . Nào là Thủy, Thảo, Thu, Thanh, , Thơ, Thúy. Tôi còn dò hỏi các chị trong cơ quan, với các lí do khác nhau. Nhưng cũng chỉ thêm được hai tên là Thư và Thi. Vậy là tôi đã có trong “ bộ siu tập “ 8 tên.
Năm ngoái, lần đầu tiên tôi theo anh đi trong một dịp tụ tập. Tôi được gặp các chị cùng học với anh một thời trai trẻ. Và tôi đã có cơ hội thực hiện kế hoạch của mình. Tôi dò hỏi và được biết cả lớp có 8 cô gái. Có hai người có tên bắt đầu bằng “ Th”.Một người có tên là Thanh. Trúng rồi, tôi suýt reo lên
- Cơm nhé, anh đói mê tơi rồi. Anh tiến tới nheo mắt cười cười, rồi dọn mâm bát.
Chúng tôi ngồi ăn mà tôi vẫn nghĩ đến buổi gặp năm ngoái ở khu nghỉ mát X.
Các chị ở lớp anh nói có chị Thanh và chị Thoa ( Á à, sao tôi không nghĩ ra tên này nhỉ?). Chị Thoa đang bận làm nhà. Còn chị Thanh thì ngồi mé bàn bên kia đang chuẩn bị món tráng miệng.Tôi lặng lẽ ngắm chị Thanh. Da trắng, cổ cao ba ngấn, ưa nhìn. Mắt đẹp, hơi buồn một chút, ăn nói dịu dàng, có duyên. Chị tiếp chuyện tôi vui vẻ, hay hỏi về công việc của anh. Vừa làm với chị mà tôi cũng nghi nghi.( Vì có một lần anh cũng trêu tôi, vuốt mắt tôi khen đẹp rồi đọc câu thơ anh thuộc đâu đó: - Mắt em là một dòng sông/ Thuyền ai bơi lặng giữa dòng mắt em?).
Sau buổi đó, tôi học được ở chị cách gọt vỏ và bổ những miếng táo tây. Chị got thật khéo. Trên một miếng táo, vỏ để lại một nửa, phần còn lại được chẻ ra làm hai cánh nhỏ, khi ăn, nó buông xuống tựa như hai cánh ngọc lan…Tôi thầm nghĩ, chị thật đáng yêu, mình là con gái còn thích chị … nữa là .
- Mình hôm nay nghỉ sớm em nhé… tiếng anh thoảng bên tai tôi , nghe xa xa gần gần
Chợt tôi buột miệng:- Chị Thoa đợt này có đi không anh?
Anh hơi nhíu mày, nhìn tôi rồi khẽ thở dài:
- Thấy mấy bạn nói ,hai tuần trước Thoa còn đang ở Trường sa,Thoa theo đoàn úy lạo của thành phố ra thăm bộ đội ngoài đó, con đầu của Thoa đang đóng quân ở đảo Nam yết. Bốn năm rồi chưa được về. Không biết Thoa có về được kịp không?
- Đẹp,
dịu dàng, và… quả cảm.Anh trầm ngâm một chút, rồi tiếp,- ngày trước là
hình mẫu của tất cả bọn con trai các anh. Rồi anh nhìn tôi tủm tỉm cười.
Tôi yên lặng. ngẫm nghĩ lời anh nói. Các bạn gái lớp anh đẹp, dịu dàng, tôi cũng có, thậm chí tôi còn ưu thế hơn nhiều về tuổi trẻ của mình. Nhưng “ quả cảm” hai từ này là như thế nào nhỉ ? Người con gái mà được con trai lưu lại dấu ấn này , quả thật không nhiều. Mà Đàn ông thì … Kì lắm, nhiều người trong họ, hay theo bạn mà quên “vợ”,.. (tôi lung túng, đỏ mặt).
- Mình đi nghỉ thôi em. Anh kéo ghế đứng dậy. Sau cặp kính ánh mắt lại nheo nheo, cười cợt.
Chồng tôi hạnh phúc, nhẹ nhẹ thở, thiếp đi vào giấc ngủ của đêm tháng hai đầu xuân, tự lúc nào. Trên môi còn phảng phất nét cười nụ, chao nhìn thấy dễ ghét quá. Còn tôi, thao thức thì thào, tự hỏi mình một cách khờ khạo :
- Thoa ơi, mai chị có tới được không?
Tôi yên lặng. ngẫm nghĩ lời anh nói. Các bạn gái lớp anh đẹp, dịu dàng, tôi cũng có, thậm chí tôi còn ưu thế hơn nhiều về tuổi trẻ của mình. Nhưng “ quả cảm” hai từ này là như thế nào nhỉ ? Người con gái mà được con trai lưu lại dấu ấn này , quả thật không nhiều. Mà Đàn ông thì … Kì lắm, nhiều người trong họ, hay theo bạn mà quên “vợ”,.. (tôi lung túng, đỏ mặt).
- Mình đi nghỉ thôi em. Anh kéo ghế đứng dậy. Sau cặp kính ánh mắt lại nheo nheo, cười cợt.
Chồng tôi hạnh phúc, nhẹ nhẹ thở, thiếp đi vào giấc ngủ của đêm tháng hai đầu xuân, tự lúc nào. Trên môi còn phảng phất nét cười nụ, chao nhìn thấy dễ ghét quá. Còn tôi, thao thức thì thào, tự hỏi mình một cách khờ khạo :
- Thoa ơi, mai chị có tới được không?
Đúng rồi! bạn cứ phải hỏi cho ra. Mình cũng có một thời như thế! nhưng đừng nói gì với vợ mình bạn nhé! Tin ở bạn đấy!
Trả lờiXóa