Nguyễn Doãn Thọ K6mB
Khi B52 Mỹ đang đánh phá miền Bắc tháng 12-1972 tôi đang ở Đức Thọ ,Hà
Tĩnh.Tôi đang ở Vận tải Sư Đoàn 308 đi áp tải theo các xe chở quân
lương,quân trang.Tôi vẫn nhớ đó là xã Đức Bùi,khi đó B52 có bay qua vùng
này nhưng khá cao nên chỉ thấy 3 vệt khói thôi.Số là khi tôi vừa xuất
Viên 43 ở Nam Đàn thì có ngay quân lực đến gặp và chỉ đường đi bộ một
mình về thu dung của sư đoàn 308 bên Đức Đồng-Đức Thọ.Khi đó E88 của tôi
vẫn ở Quảng Trị chốt giữ bờ Bắc sông Thạch Hãn chưa ra.Thu dung Sư bảo
E88 sắp ra nên ở lại tham gia công tác vận tải giúp Sư chờ E88 ra thì
về.
Hàng ngày nếu có chuyến lấy hàng nào thì tôi lên xe Zil 3 cầu to
tướng đi với mấy anh B quay bốc vác,còn tôi đếm hàng thôi.Mỗi tuần chỉ
có 2-3 lần đi lấy hàng thôi còn ở nhà nghỉ ngơi giúp dân.Thời gian này
miền Bắc chịu bom Mỹ ác liệt hơn ,Hà nội lại sơ tán tôi không rõ ở nhà
bố mẹ tôi và các em thế nào.Tôi có viết thư về nhà nhưng thu dung không
có hòm thư nên tôi chẳng nhận được thư nhà.
Đến giữa tháng 12 thì
tôi nghe tin E88 đã ra đến xã Phúc Trạch -Hương Khê nên muốn về đơn
vị.Thú thật là khi ở Vận tải Sư thì nhiều người cứ chỉ chỏ "lính B quay
phải cải tạo lao động "nên tôi cay mũi lắm.Khi tôi lên gặp C trưởng vận
tải anh ngạc nhiên hỏi :Ở đây đang sướng thế này ,cứ ở lại đây về dưới
đó khổ lắm.Anh đâu có biết cái khổ của tôi nó ở chỗ khác kia nên tôi
quyết :anh không đồng ý thì sáng mai tôi đi bộ sớm về Trung đoàn đấy.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm khoác balo chào chủ nhà và mấy anh B quay rồi
lầm lũi đi dọc đường 14 đất đỏ bụi mù mỗi khi có xe qua.Đến trưa thì tôi
đến bến sông Phúc trạch,theo như C trưởng Vận tải nói quãng đường cỡ
20km.Tôi qua đò sang sông,đi bộ hỏi ban chỉ huy D6 thì đúng lúc mọi
người chuản bị ăn trưa.Tôi chào hỏi và đưa giấy ra Viện cho D trưởng,Anh
đọc xong nhíu mày hỏi :một tháng vừa qua đ/c đi đâu có về nhà không
đấy.Tôi cay mắt mình về đơn vị còn bị nghi ngờ thấy này bèn kể lại hết
những ngày qua và vì sao lại về đây.D trưởng gọi điện lên Vận tải Sư hỏi
luôn,sau đó giọng anh dịu lại: tốt rồi ,ở đây ăn cơm luôn với chúng
tôi,chiều về đại đội sau.
Tôi lại về C10 thân yêu của tôi,Những ngày
này Hà Nội đang trong 12 ngày đêm lịch sử.Bam đạn Mỹ không đánh gục
được ý chí của Quân và Dân ta,Gia đình tôi thế nào ,Thủ Đô thế nào chúng
tôi lo lắng mà không làm được gì . Đến khi nghe tin Mỹ phải ngừng đánh
bom miền Bắc và ký hiệp định Pa Ri mà vẫn chưa biết tình hình gia
đình.Tôi chắc không có gì xấy ra với gia đình bởi tôi thấy bình tĩnh
,than thản lạ thường.
Sau hiệp định Pa ri thì 2-1973 toàn E 88 hành
quân ra Bắc về Xuân Mai- Chương Mỹ -Hà Tây.Sau đó tôi được nghỉ phép mấy
ngày về thăm nhà ,và đúng là cả nhà tôi yên lành.Bố tôi kể những ngày
ấy cả nhà cũng không đi sơ tán đâu cả mà cứ sáng dắt nhau lên hồ Gươm
ngồi gần các hầm công cộng với suy tính Mỹ không dám đánh vào trung
tâm.Còn đêm cứ tại nhà có báo động thì tụt xuống hầm chờ đợi báo yên thì
lên,Lạ thật thế mà không sao cả.
Đấy 12-1972 Hà nội sục sôi như
thế còn chúng tôi những người lính lại bình lặng như thế.Đúng là chiến
tranh thì không có quy luật bất biến nào cả. Xin được chia xẻ với những
người dân Hà nội về tháng 12 lịch sử.
Bài này được viết sau khi đọc bài hồi ức của Bình Tàu trên Blog K10.
May quá Anh Thọ Không phải là B quay, nếu là thế thì bây giờ không phải Thọ Mom nữa mà là Thọ Mõm.
Trả lờiXóaThời gian 12 ngày đêm Điện Biên Phủ Trên Không ấy, anh em K8 xịn chúng tôi đã nhập trường rồi và vừa sơ tán từ T Ba Nhất vào đầu trâu được mấy hôm.
B52 rải bom khu gang thép, sang cả phía trường ĐHCĐ. Tôi nhớ trường ta có một giáo viên và một sinh viên người Lao dính bom. Một địa đạo Thanh niên xung phong sập, hơn 60 người hy sinh. Còn chúng tôi những sinh viên mới thì thất đa dạng. Những người ở Hà Nội và những người ít tiếp xúc với bom đạn thì hoảng hốt, lo sợ, lo cho Hà Nội, lo cho gia đình. Còn những người đã gần gũi với chiến tranh phá hoại thì nhởn nhơ, thậm chí mỗi khi có báo động còn treo lên đồi cao để đón xem màn trình diễn tên lửa Ta đuổi máy bay Mỹ. Tôi nằm trong số đó. Thú thật cảnh đó đẹp tuyệt vời, hơn cả xem phim. Sướng nhật là được chứng kiến trực tiếp cảnh B52 bùng cháy và rơi tung tóe trên bầu trời đêm.
Nhiều tâm sự lắm. Xin để các bạn khác cùng góp phần nhé.
TIN MỪNG CỦA K 6
Trả lờiXóaHôm qua tôi nhận được điên thoại và tin nhắn của chị Minh Vợ anh Nguyễn tân Cương K6i và là CCB thời Mậu thân.Đó là lời mời dự cưới con trai lớn của a Cương cháu Cường Thịnh với cô dâu Thúy Phương tổ chức vào 11g30 ngày 21-12-2012 tại Văn Hoa Center số 79 đường Lê Đức Thọ -Mỹ Đình -Hà Nội.Không dám vượt quá quyền hạn nay xin báo hỷ để các bạn K6 biết mừng cho a Cương nơi chín suối.tôi chắc chắn sẽ đến dự và có thông tin với hình ảnh sau cho Blog K6.