K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

10 tháng 5, 2011

Về sự ngộ nhận của Giáo sư Ngô Bảo Châu

Quý Thanh (báo AnNinhTheGioi)

(Vậy là blog K6 đã đăng bài này trước cả báo CAND những hơn 2 giờ đấy nhé! Đến 11h32 bên CAND mới đăng mà)

Khoảnh khắc Hector ngã xuống dưới ngọn lao của Achilles dưới chân thành Troy cũng là khoảnh khắc chàng dũng sỹ đi vào tâm thức của nhân loại như biểu tượng về một phẩm giá cá nhân và tài năng mang tính thời đại. Đó là nhân vật hiếm hoi trong thần thoại Hy Lạp chiến đấu không phải cho danh vọng, oán thù hay khát khao quyền lực mà chàng chiến đấu để bảo vệ chính quê hương mình, gia đình mình, nhân dân mình. Hector với trí tuệ và hiểu biết của mình đã phản đối chiến tranh. Nhưng khi chiến tranh xảy ra, chính Hector không do dự khi đối đầu với một Achilles mình đồng da sắt, một việc không khác gì tìm đến cái chết trong khi chàng có thể có những lựa chọn khác. Nhân cách ấy, tài năng ấy và tinh thần ấy đã đưa Hector vào bất tử. Chàng trở thành 1 trong số 9 Hiệp sĩ được kính trọng để sánh vai cùng Alexander Đại đế, Julius Caesar, vua Arthur, hoàng đế Chralemagne…


Trong blog cá nhân của mình (Thích học toán – emtry ngày 13.4.2011) GS Ngô bảo Châu đã so sánh : “Tôi vốn không đặc biệt hâm mộ ông Cù Huy Hà Vũ. Những lý lẽ ông đưa ra tôi cũng không thấy có tính thuyết phục đặc biệt. Nhưng với những gì xảy ra gần đây, ông thể hiện mình như 1 con người không tầm thường. Như Hector người thành Troy, như Turnus người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ, ông Vũ không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình. Những nhân vật huyền thoại này đã làm mọi thứ để được đối mặt với số phận, để hoàn thành sứ mệnh của mình trong cuộc đời này”. Phát biểu ấy, dù vô tình hay cố ý, đã đặt ngang Cù Huy Hà Vũ với những người anh hùng trong lịch sử nhân loại.

So sánh ấy thật sự là 1 điều đáng tiếc cho hình tượng của Hector, hoàng tử thành Troy, vua Turnus của người Rutuli hay tráng sĩ Kinh Kha người nước Vệ. Những con người ấy trong tất cả những điều kiện tương ứng của thời đại đã đạt tới tầm vóc của anh hùng nhờ vượt lên những cám dỗ tầm thường của cuộc sống. Kể cả ham muốn sống, với họ cũng trờ thành nhỏ bé khi đi đến cùng những giá trị tinh thần của mình.

Cù Huy Hà Vũ sống trong 1 thời đại khác. Dù sức mạnh bạo lực không còn được tôn vinh nhưng giá trị của nhân cách & trí tuệ vẫn là những yếu tố bất biến để tạo nên 1 anh hùng. Cù Huy Hà Vũ đã làm gì để đạt tới 1 tầm vóc như vậy ?

Đây là 1 câu hỏi không khó trả lời. Từ trước đến nay, không ai biết đến Cù Huy Hà Vũ trong các lĩnh vực học thuật hay tư cách cá nhân. Có 2 con đường để mọi người biết đến Vũ. Thứ nhất là cái bóng của thế hệ đi trước. Thứ 2 là cách gây ra những sự vụ chẳng giống ai qua những lá đơn kiện. Nó hao hao như cách những ngôi sao đánh bóng tên tuổi bằng những scandal. Khi chạm tới những giá trị cá nhân, Vũ chỉ là 1 kẻ nhỏ bé với những cư xử tầm thường. Bỏ qua những mưu đồ chiếm dụng nhà đất, bỏ qua những cách ứng xử đoạn tuyệt tình nghĩa gia đình, bỏ qua quá khứ học hành & làm việc không rõ ràng, chỉ cần vài chi tiết nhỏ cũng đủ nói lên bản chất của Vũ. Đơn cử như năm 2006, Vũ tự ứng cử mình vào vị trí Bộ trưởng Bộ Văn hóa – Thông tin. Khi trả lời về khả năng để có thể đảm đương chức vụ, Vũ nói : “Bố của tôi là nhà thơ, nhà Cách mạng Cù Huy Cận. Tôi được học ở ông rất nhiều điều, nhất là nhiệt huyết. Còn nếu nói về đức & tài, tôi xin khẳng định là tôi thừa đủ. Đảng đã nói là cần phải lựa chọn cán bộ có đức có tài cơ mà, vậy tôi có những điều đó tại sao lại không được lựa chọn ?” Với 1 người có khả năng trả lời 1 cách kiêu ngạo & tùy tiện như vậy, hẳn cũng không phải nói thêm nhiều. Nhiệt huyết thì do bố truyền lại, đức tài thì tự mình phong cho mình. Hơn nữa với cách trả lời trên thì gần như duy nhất Vũ là người có đức có tài hoặc cái đức cái tài của Vũ hơn hẳn thiên hạ. Ứng cử vào 1 chức vụ liên quan nhiều đến văn hóa, ngay từ vốn văn hóa ứng xử cơ bản Vũ đã hiểu hết chưa ?

GS Ngô Bảo Châu đã quá tùy tiện khi đặt Cù Huy Hà Vũ ngang với những biểu tượng anh hùng. Dù những anh hùng đó thuộc về những thời đại đã qua nhưng mang 1 sự trân trọng trong tâm thức mỗi người. Nó dễ gây sự lầm lẫn biến Cù Huy Hà Vũ từ 1 kẻ vô giá trị thành 1 biểu tượng.

Tuy nhiên, câu hỏi quan trọng nhất được đặt ra là mục đích của tất cả những hành động trên của Cù Huy Hà Vũ là gì ? Liệu nó có phải vì đất nước, vì dân tộc như 1 số người vẫn thổi phồng hay không ?

Nhìn lại cả quá trình, Vũ chưa bao giờ biết hy sinh cho xã hội. Vũ kiên quyết giữ căn nhà 24 Điện Biên Phủ, Hà Nội như 1 tài sản cá nhân thay vì chấp nhận để Nhà nước xây dựng 1 thành phần bảo tàng Xuân Diệu, 1 công trình mang tính cộng đồng. Những đơn kiện chẳng giống ai chỉ là những scandal nhằm đánh bóng tên tuổi Vũ. Chỉ khác với giới nghệ sỹ đánh bóng mình trên sân khấu, Vũ đánh bóng mình trên vũ đài chính trị. Và chi tiết thể hiện ham muốn quyền lực mang tính chất cá nhân lớn nhất của Vũ chính là việc tự ứng cử chức Bộ trưởng Bộ VH – TT năm 2006. Cứ giả sử Vũ muốn cống hiến thật thì đó cũng là 1 cống hiến có điều kiện, 1 điều kiện không hề khiêm tốn.

Có những kẻ muốn biến Vũ thành anh hùng. Bằng những tụng ca đầy tính từ, Cù Huy Hà Vũ đã được đẩy lên đến tận mây xanh. Dân chủ đã trở thành những chiêu bài chính được đưa ra trong những ý kiến cá nhân đó. Tuy nhiên, nếu những cá nhân trên thật sự muốn dân chủ, hẳn họ phải hiểu rằng dân chủ đi đôi với trí tuệ. Một người có trí tuệ không bao giờ chấp nhận 1 tư cách như Vũ làm anh hùng. Trường hợp còn lại, họ hiểu Vũ không đủ khả năng làm anh hùng nhưng vẫn biến Vũ thành anh hùng thì đây là những hành động đơn thuần nhằm thực hiện những mưu đồ cá nhân. Vũ khoác lên bộ y phục lóng lánh của những mỹ từ, trong khi giá trị thực cũng chỉ là 1 con bài trong tay kẻ khác mà thôi.

Chỉ có điều đáng tiếc ý kiến của GS Ngô Bảo Châu đã vô tình trở thành 1 luận cứ tâm lý có lợi cho những kẻ ngu dốt hoặc cơ hội đó. GS là niềm tự hào của Việt Nam. Trong bối cãnh hiện tại, GS là biểu tượng về mặt trí thông minh cho 1 dân tộc. Bởi vậy, những phát ngôn của GS khôgn đơn thuần là những câu nói mang tính chất cá nhân nữa vì nó có tác động mãnh liệt đến suy nghĩ & niềm tin của hơn 80 triệu dân. Có điều chính GS hình như cũng không lường trước được hết những tác động từ những phát biểu của mình.

Hệ quả là chính GS cũng được biến thành 1 biểu tượng về trí tuệ uyên bác trên các diễn đàn. Là 1 tài năng trong lĩnh vực Toán học, GS đã được đám đông mặc định như 1 trí tuệ ở 1 ngạch khác bao trùm hơn : hình ảnh của GS đã trở thành cái gì đó hao hao như 1 nhà triết học, 1 nhà chính trị học, 1 nhà xã hội học có khả năng phán xét đúng sai cho mọi vấn đề trong cuộc sống Việt Nam.

Trong khi đó hơn 1 nửa cuộc đời mình GS Ngô Bảo Châu làm việc, học tập & nghiên cứu ở châu Âu. Lĩnh vực chuyên môn & chắc chắn cũng là lĩnh vực GS dành thời gian nghiên cứu nhất là Toán học. Cuộc sống thì rộng hơn Toán học & mang nhiều những phức tạp trong mỗi toán tính của con người. Phải sống trên chính đất nước của mình, thấu hiểu từng niềm vui, nỗi buồn, từng thành công, khổ cực của con người mới hiểu phần nào thực tại đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ.

Việc phân tích từng câu nói, mổ xẻ từng ý tứ của Ngô Bảo Châu tưởng như để thể hiện sự tôn vinh, hóa ra lại trở thành 1 sự lợi dụng. Chân lý không quan tâm đến người phát ngôn. Việc trích dẫn Ngô Bảo Châu xét cho cùng cũng chỉ là mượn gió bẻ măng. Có những kẻ cần sự nổi tiếng, cần niềm tin mà những người Việt Nam đang đặt trên hình tượng Ngô Bảo Châu. Về mặt phương pháp cũng không khác gì việc thổi Cù Huy Hà Vũ lên thành 1 anh hùng để thực hiện những toán tính cá nhân.

Việt Nam rất cần những anh hùng. Tuy nhiên, những anh hùng của thời hiện đại không thể giống những Hector, Turnus hay Kinh Kha ngày trước. Cả thế giới đang bước vào thời kỳ mà trí thức quyết định phần lớn những tiến bộ trong xã hội. Người anh hùng của hiện tại trước hết phải là những người có trí tuệ, có trái tim, có tầm vóc văn hóa & kỹ năng đối thoại với thế giới. Trong bối cảnh đất nước đang phải đối mặt với nhiều vấn đề mang tính chất thời đại như biến đổi khí hậu, suy thoái kinh tế, khủng hoảng văn hóa thì khả năng hành động của những con người như vậy chính là chìa khóa để vươn lên.

Ngược lại, việc tạo nên những anh hùng 1 cách áp đặt hay thổi phồng những cá nhân không xứng đáng chỉ tạo nên những hiệu ứng tiêu cực. Nó tạo ra sự hoang mang trong xã hội & sự sụp đổ của niềm tin. Đó chính là những thảm họa của văn hóa & chính trị. Cho nên bất kỳ người trí thức nào trước khi tạo ra những so sánh cần sự cân nhắc kỹ càng.

Ngạn ngữ Hy Lạp nói : “Nếu Thượng đế muốn hủy hoại ai đó, thì trước hết, ngài sẽ biến người ấy thành 1 vị thần”. Thường con người muốn lợi dụng ai thì trước hết biến con người đó thành 1 biểu tượng. Giờ đây, những hình ảnh về Cù Huy Hà Vũ & GS Ngô Bảo Châu xuất hiện dày đặc trên 1 số luồng thông tin với những mỹ từ cao cả nhất. Nhưng sẽ chỉ là 1 sự ngộ nhận của niềm tin nếu chỉ nhìn nhận bằng sự lấp lánh của ngôn từ. Điều đó cũng giống như sự ngộ nhận về “anh hùng” Cù Huy Hà Vũ của giáo sư Ngô Bảo Châu vậy.

6 nhận xét:

  1. "Việt Nam rất cần những anh hùng" - thì CHHV chính là người cần tìm!

    Trả lờiXóa
  2. Anh hùng là một hành động hay một loạt các hành động của một hay nhiều người trong một thời điểm hay một khoảng thời gian. Họ hoàn toàn tự giác vì mọi người mà không tiếc tính mạng,tài sản của mình
    Tôi đồng tình một phần với tác giả khi nhận xét về các hành động của CHHV gần đây là phải xét mọi khía cạnh,động cơ thực sự nhất là phải có thời gian kiểm chứng.
    Nhưng phải công nhận là CHHV là người mạnh dạn,dám nói thẳng ra các suy nghĩ,mong muốn của mình.Trong các luận điểm mà CHHV đưa ra có cái tôi đồng thuận,có cái tôi không đồng thuận như ở một bài trước tôi đã đưa ra rồi.
    Dù không là Anh hùng nhưng CHHV chắc chắn là người dũng cảm hơn nhiều .Công cuộc đổi mới phải có nhiều người như CHHV mới được,caí cơ bản là phải thực sự làm chủ Mình và hành động của mình,không nên manh động và để bị kích động ,lợi dụng.Dĩ nhiên cách giải quyết vụ CHHV vừa rồi của CA và TA quả là non tay ,kém sức thuyết phục

    Trả lờiXóa
  3. Ngạn ngữ Hy Lạp nói : “Nếu Thượng đế muốn hủy hoại ai đó, thì trước hết, ngài sẽ biến người ấy thành 1 vị thần”. Thường con người muốn lợi dụng ai thì trước hết biến con người đó thành 1 biểu tượng.
    Câu này viết có vẻ không hợp lý , Tôi luôn nghĩ Bảo Định Giang viết rất hay: Tháp Mười đẹp nhất bông Sen/ Việt nam đẹp nhất có tên Bác Hồ.

    Trả lờiXóa
  4. Nguyễn Quang Lập18:21:00 11 thg 5, 2011

    Ở quê tui, người ta gọi sự cãi liều cãi lấy được là cãi ngẳng. Người cãi ngẳng thường có những lý lẽ bất chấp logic của vấn đề, không thèm để ý đến lý lẽ của đối phương, hoặc cố tình đánh tráo khái niệm, đổi trẳng thay đen lý lẽ của đối phương để chụp mũ đối phương, lý lẽ ấy gọi là lý điềm.
    Ví dụ trong bài “Về sự sợ hãi” của giáo sư Ngô Bảo Châu chẳng hạn. Gs. Châu đã viết: “Như Hector người thành Troy, như Turnus người Rutuli hay như Kinh Kha người nước Vệ, ông Vũ không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình. Những nhân vật huyền thoại này đã làm mọi thứ để được đối mặt với số phận, để hoàn thành sứ mệnh của mình trong cuộc đời này.” Trong đoạn này giáo sư Châu đã khẳng định hai điểm, một là ở phiên tòa CHHV đã không hề sợ hãi, hai là CHHV giống Hector,Turnus hay Kinh Kha ở đặc điểm: “không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình“. Muốn cãi lại Gs. Châu để khẳng định giáo sư ngộ nhận thì phải chứng minh được hai điểm: một là thực ra ở phiên tòa CHHV đã rất hèn nhát, hai là khác với Hector, Turnus hay Kinh Kha, CHHV đã sợ hãi “khi đối diện với số phận của mình”. Rứa mới gọi là cãi.
    Nhưng chứng minh được hai điểm đó là chuyện không thể. Vì thế, để cãi lấy được lý lẽ của Gs. Châu, ông ( bà) Quý Thanh, tác giả bài: ” Về sự ngộ nhận của giáo sư Ngô Bảo Châu“, buộc phải đánh tráo khái niệm, tháu cáy lý lẽ. Trong khi Ngô Bảo Châu nói về sự sợ hãi thì Quý Thanh lại luận anh hùng; trong khi Ngô Bảo Châu so sánh CHHV với các anh hùng kia chỉ ở một đặc điểm “không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình” thì Quý Thanh cố chụp mũ giáo sư “đã đặt Cù Huy Hà Vũ ngang với những người anh hùng trong lịch sử nhân loại.”
    Ngay cả khi chụp mũ như vậy, Quý Thanh cũng phải bàn đến điều mà Gs. Châu nói đến là khí phách của CHHV ở phiên tòa, liệu khí phách ấy có xứng đáng khí phách của người anh hùng hay không, có so được khí phách anh hùng của các vị anh hùng đã nói hay không. Rứa mới phải nhẽ. Đằng này Quý Thanh đã không hề nhắc lại khí phách ấy, cố tình lờ đi khí phách ấy khi luận về sự so sánh CHHV với các vị hành hùng kia. Nếu đã thích luận so sánh như vậy, Quý Thanh cũng phải luận về những hành động của CHHV dẫn đến tù tội có đáng được coi là hành động anh hùng hay không, đằng này Quý Thanh lại lôi chuyện đời tư của CHHV ra để chỉ trích, những chuyện chẳng ai biết thực hư phải quấy ra sao. Khác gì khi người ta đang khen sự can đảm của một người thì lại khăng khăng bảo rằng trong người kẻ ấy có hắc lào.
    Những lý sự kiểu ấy không thuyết phục được ai, chỉ tổ gây tranh cãi và bực mình. Cho nên học theo Gs. Ngô Bảo Châu, tui cũng nói như ri: không thể lấy sự cãi ngẳng và lý điềm làm phương pháp bảo vệ chế độ.

    Rứa đo rứa đo.

    Trả lờiXóa
  5. Tôi đã phải đọc đi đọc lại nhiều lần bài của Quý Thanh, Tôi không thích nói chuyện Chính Trị; nhưng khi có người viết thì phải có người đọc, trót đọc rồi thấy nghịch cái lỗ tai thì lại muốn nói cho nó đỡ ...ngứa.
    Đọc xong bài này tôi tự hỏi: Ngô Bảo Châu Ông đang ở đâu?- Mới gần đây thôi! Ông đang được tôn vinh như một vị Anh Hùng với một trí tuệ siêu việt, Trời xui Đất khiến thế nào Ông lại xía vào chuyện Chính Trị. Ông không biết rằng "Chính Trị", đã được người ta ví nó như một loại gái....Ông là một nhà Toán Học, tự nhiên ông lại... lạc bước - Thế là Ông trở thành một luồng "gió độc"-để kẻ khác "mượn" mà "bẻ măng".Tôi không biết Quý Thanh là ai, nhưng đọc thì nghe giọng có vẻ hằn học lắm, mà lại đăng trên báo An Ninh Thế Giới; thì ôi thôi! Ngô Bảo Châu bỗng trở thành kẻ ở "Bên Kia" mất rồi!.
    Tôi nghĩ Ngô bảo Châu đang như một đứa con côi cút bị ruồng rẫy vì nó "Trót Hư"- "Nó" không chịu "Khôn" như một con Cừu.
    Có một sự thật mà Quý Thanh sợ là: Ngô Bảo Châu "tạo ra sự hoang mang trong xã hội và sự sụp đổ niềm tin"- thì chẳng cần đến Ngô Bảo Châu nó cũng đang hiện diện rồi.Chỉ có điều "Quý Thanh" co dám mở to mắt ra mà nhìn hay không thôi!.
    Lũ chúng ta kiểu gì thì cũng được coi là "Lũ Ngu", giá mà Quý Thanh dạy cho chúng ta sống như thế nào cho bớt "Ngu" thì hay quá!.

    Trả lờiXóa
  6. He he! TTX Vỉa Hè mới nhận được 2 nguồn tin từ 2 độc giả:
    1- Cho là bút danh Quý Thanh là thứ vũ khí bí mật (mặt nạ phòng độc) của bác TBT-Trung tướng-Nhà văn-Nhạc sĩ-Họa sĩ … Hữu Ước thường dùng mỗi khi cần … xung trận uýnh nhau với “các thế lực thù địch”. Còn nội dung thì có thể do nhà báo đại tài Hồng Thanh Quang chắp bút.
    2- Quý Thanh là tên cháu ngoại nhà báo kiêm đủ thứ Hữu Ước. Mẹ cháu là Quý Phương, một nhà báo cũng rất tài năng, đang nhắm một chiếc ghế cao khó ngờ trong ngành văn hóa.

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]