K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

17 tháng 11, 2021

TRÒ ĐÙA TAI HẠI

Vinh Trần Khánh

6 giờ 
(Tiểu thuyết thời Sv)
Ga Lưu xá B, mùa xuân 1975,một ngày nắng đẹp. Chiếc xe tải chở đầy gang ì ạch leo lên dốc,để lại phía sau đám bụi vàng quạch mù mịt.Những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá như nhảy múa trên mặt đường . Quang và 2 cậu bạn,sau khi nhảy tâng tâng qua các thanh ray nhằng nhịt như đang chơi trò múa sạp, tay bịt miệng, tay xách túi quần áo ướt, họ lao ra từ lối mòn sau lùm cây lúp xúp ,rồi băng nhanh qua con đường đầy bụi ,đi về phía con đường đất đỏ khác dẫn về trường. Cả 3 còn rất trẻ, chừng mười chín đôi mươi,độ tuổi nhanh chân nhẹ miệng chả biết buồn là gì. Thế nhưng, hôm nay ai cũng ỉu xìu, chẳng nói câu nào. Ba mái đầu còn ướt và 3 cái bụng lép kẹp , sau trận tắm nước nóng tận mãi khu lò cao phía xa, nơi có những vòi nước nóng chảy xối xả ngày đêm , miễn phí, từ hệ thống làm mát lò cao, mà cánh Sv Cơ điện rất hay đến tắm nhờ khi tiết trời se lạnh. Họ rảo bước, mệt , đói khiến chẳng ai buồn nói câu nào. Mỗi người thả hồn trong suy nghĩ của riêng mình...
Quang lớn tuổi nhất, anh đang học năm thứ 4 khoa Chế tạo máy. Hai cậu kia cùng nghành nhưng sau Quang 2 khoá. Họ chơi thân với nhau vì họ cùng quê HN, cùng mộc mạc chân chất, cùng hay nhảy tàu về thăm nhà mỗi chiều thứ 7, để rồi sáng thứ 2 trở lại trường với những chiếc ba lô lộn đựng đầy ... mì sợi. Và mỗi tối, họ lại cùng nhau lượn vật vờ ,lang thang, thực ra là ngó nghiêng xung quanh, các hàng rào nhà dân, các công trường xây dựng, để tìm ...bất cứ thứ gì có thể đốt cháy được mang về ký túc xá làm củi ,và vài phút sau họ đã có 1 nồi mì nấu... thơm lừng , nóng hổi .Ba mái đầu chụm lại vừa khúc khích ăn vừa thổi , rồi ai về lớp nấy học thâu đêm suốt sáng... Ba chàng Sv -3 tính cách .
Quang học giỏi, hiền nhưng cục, hóm hỉnh..nhưng hơi ngang ngang cố chấp,thích tranh luận tới mức hiếu thắng.Tuy nhiên bạn bè vẫn quý anh vì anh đơn giản, nhìn thấu được như miếng thủy tinh, chả giấu được gì.Và đương nhiên, anh không hợp với những kẻ khéo miệng, khéo lấy lòng, khi vui đùa cũng chỉ dám cười nửa miệng.
Chàng Quân trông vạm vỡ, mỗi tội thấp , nên bạn cùng khoá gọi là “ Quân tréc”.Nhà nó ở Lò Đúc, vui tính, tinh nghịch nhưng chất phác bộc trực.Có nó chỗ nào là tiếng cười sảng khoái của nó lại rộn lên chỗ ấy.Nó thích tán gẫu và không thích học cho lắm nên sức học chỉ làng nhàng. Nhưng Quang lại quý cái tính ruột ngựa của nó. Và sau này, khi ở lại trường làm giáo viên, Quang đã có lần cứu nó, để nó được tốt nghiệp với tấm bằng KS như chúng bạn. 
Chàng thứ 3 là Hiền, nhà ở Cửa Nam. Hiền trẻ hơn Quân 1 tuổi, dù cùng lớp .Dáng thư sinh, mảnh khảnh, người nhỏ nhắn, nói năng cũng nhỏ nhẹ, như ngại làm tổn thương người khác.Nó học khá và được nhiều người quý,và vì nó bé nhỏ nên tụi bạn gọi nó là “Hiền chích”.
Ba chàng Sv có điểm chung: đó là sự chân tình, thứ đã giúp họ duy trì được tình bạn bền chặt đến giờ.Họ thường bỏ qua cho nhau những điều vụn vặt, chả thấy họ to tiếng với nhau bao giờ. Đã lâu rồi, Quang không vào thăm xóm chè, nơi lớp anh về sơ tán hồi 1972, kể từ cái hôm anh vào dự đám cưới của Yến và Đào 2 năm trước. Rời xóm chè trở về trường ngay sau hiệp định Pari 1973,trong ánh đèn điện sáng trưng của những ngày bình yên, khi máy bay Mỹ không còn quấy đảo trên bầu trời ,đôi khi Quang lại thấy nhớ da diết những đêm trăng vằng vặc vùng đồi gió lộng, nhớ tiếng sáo dìu dặt trong làn gió mát... Cảm giác thật khó tả,chỉ những ai từng tới đó mới hiểu được ... 
 Vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng chốc họ đã ra tới “T- Ba nhất”. Cánh Sv gọi thế vì đó là 1 ngã tư trên đường QL3 từ HN đi Thái Nguyên. Sát ngã tư ấy , người ta đặt một mũi tên to tướng bằng bê tông, chỉ đường vào Trường lái xe Ba nhất của quân đội, cách đó vài cây. Mũi tên dài khoảng 1,2m, trụ chôn vững chắc xuống đất, trong lòng mũi tên là chữ “T- Ba nhất”, khắc chìm, sơn xanh.. khiến ai qua lại cũng nhìn thấy . Mũi tên vô tri vô giác ấy đã ăn sâu vào kỷ niệm của biết bao thế hệ Sv Cơ điện, đến nỗi, nhiều năm trôi qua, không cựu Sv nào không nhớ về nó mỗi khi ôn lại những kỷ niệm về trường cũ...
Từ ngã tư ấy, dãy KTX 3 tầng của trường ĐH CĐ đã thấp thoáng đằng xa. Các chàng trai rảo bước nhanh hơn. Chợt thằng Quân reo lên:” Có bánh rán Mậu dịch kìa!”Nói rồi nó hăm hở đi về phía chiếc xe lưu động của cửa hàng ăn uống đỗ ven đường .Những chiếc bánh rán bột mỳ to như bàn tay, vàng ươm trên chiếc khay nhôm lớn trên xe.Những hạt đường kính lấm tấm, lấp lánh bao quanh những chiếc bánh rán vàng rộm trông thật hấp dẫn. Dưới bóng cây ô màu đỏ cắm ngay ngắn, một khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười tươi tắn của cô bán hàng. Cô gái cao lớn, nước da trắng trẻo, đôi mắt to ngây thơ,đen láy. Cô mặc chiếc áo nhân viên Mậu dịch màu trắng, ngực in dòng chữ”CH ăn uống số 1 Gang thép Thái nguyên”, bên trong là chiếc áo mút cổ lọ đỏ chót.Vành nón trắng trên đầu không che hết được khuôn mặt trái xoan đẹp lạ thường .Cô dịu dàng :“Các anh mua bánh rán ạ?”. Ba chàng trai còn chưa hết bàng hoàng.Họ ngây người trước đóa hoa đồng nội tuyệt đẹp ...Rồi thì phút im lắng cũng qua đi.Quang chợt bừng tỉnh. Anh lắp bắp:”Cho ... cho bọn anh mua 3 cái bánh !”. Cô gái thoăn thoắt gói bánh bằng đôi tay trắng trẻo với những ngón tay dài búp măng, rồi mỉm cười đưa cho Quang .Anh ngây người ra 1 lúc.Phải mất vài giây anh mới định thần lại và lúng búng câu gì đó, như kiểu cám ơn, anh không nhớ nữa. Bộ dạng anh lúc ấy chắc trông rất thảm hại...khiến cô gái kín đáo che miệng cười ý tứ. Anh xấu hổ, chạy theo 2 thằng bạn như 1 kẻ vô hồn. Họ vừa đi vừa nhai bánh ngấu nghiến, ngon lành.
Khi đã tạm ấm bụng, Quang mới nói khẽ:” Con bé này xinh nhỉ ?”. Hai thằng bạn cũng gật gù “ Ừ ! Quá xinh!”
Trong tiến trình tạo hoá của tự nhiên cũng như trong lịch sử chiến tranh của loài người , thậm chí ngay cả trong số phận của mỗi chúng ta... nhiều khi những bước ngoặt lớn , lại chỉ được tạo ra từ 1 sự ngẫu nhiên nào đó ! Nếu mái tóc của nàng Hê len bớt vàng óng đi 1 chút, thì biết đâu đã chẳng xảy ra cuộc chiến khốc liệt giữa đoàn quân của Achille và Hector ,để rồi khiến bao người phải bỏ mạng, như Homer đã mô tả trong sử thi bất hủ Iliad- Odisey! Và nếu như , trong buổi sáng mùa xuân năm ấy, cặp mắt đói khát của Quân lùn không phát hiện ra xe bánh của em, hay nếu như hắn không phởn chí lên mà thách đố, hoặc giả kẻ bị thách đố không phải là kết cố chấp như Quang...thì anh đã không quen nàng, đã không ngập sâu vào biển tình,giữa lúc việc học của anh đang cần thời gian để tập trung cho đồ án tốt nghiệp năm cuối... Nhưng, tuổi trẻ ngông cuồng thế đấy, biết làm sao được !Và câu chuyện đã xảy ra như phải xảy ra!
Đưa nốt miếng bánh rán cuối cùng lên miệng,xoa 2 bàn tay còn dính đường, với các ngón tay ngắn choằn với nhau cái xoẹt ,thằng Quân bỗng dừng lại. Vẻ mặt nó tỏ ra quan trọng ,như vẻ mặt ông thày bói vừa tìm ra kho vàng cho thân chủ ngay tại vườn nhà.Rõ ràng , chiếc bánh rán đã có tác dụng, sự tinh nghịch đã trở lại trên khuôn mặt nó. Nó nheo mắt trông rất ghét, nhìn Quang và nói:” Em đố anh cưa được nàng đấy!”...Nhìn bản mặt thằng Quân lúc ấy,khó chịu thật. Máu dồn lên mặt, Quang dần trấn tĩnh. Nhưng thằng Hiền lại phụ họa vào” Em làm trọng tài cho!”.
Quang thoáng suy nghĩ, chúng vẫn coi mình là anh cả, chả nhẽ từ chối, nói là bận học ? Vả lại anh cũng thấy thích cô gái thực sự. Cô ấy xinh quá! Thế là anh trả lời giọng kẻ cả:” Cưa được mày mất gì?”. Thằng Quân bảo, sau 1 tháng, chỉ cần Quang đèo được em trên xe đạp, để chúng thấy, thì nó sẽ mời Quang đi quán 10 lần liền. Còn ngược lại Quang phải mời chúng đúng như thế .
Thực ra, Quang không phải là mẫu người dễ bị kích động, hăng lên thì hứa , rồi thấy khó thì bỏ, đổ tại này tại nọ và cuối cùng thì hoà cả làng. Quang tuy trầm tính, ít cởi mở, thậm chí khó gần...nhưng khi thích cái gì, anh quyết làm bằng được . Vẻ đẹp ngây thơ của cô gái đã hấp dẫn anh. Quang lẳng lặng lên kế hoạch tiếp cận nàng.Mấy hôm sau,không thấy nàng tới. Có lẽ, sau khi bán thử vài hôm, chưa thấy hiệu quả, nên sếp rút nàng về .Hai tên kia tuy bề ngoài có vẻ như không quan tâm, nhưng chúng vẫn ngầm theo dõi anh.Khi chụm đầu ăn mỳ mỗi tối, chúng vẫn thả lời nói kháy vu vơ:” Sắp được đi quán mệt nghỉ rồi!”, Quang nghe thấy, nhưng vờ như điếc .
Anh đạp xe tới cửa hàng ăn uống của nàng một buổi sáng.Đó là 1 cụm các cơ sở dịch vụ, như ngân hàng, bưu điện, bách hoá và cửa hàng ăn uống... tập trung thành 1 xóm, để phục vụ các cơ quan nhà nước sơ tán hồi chiến tranh,nằm rải rác dưới các tán rừng bạch đàn quanh khu vực ấy. Vì xóm ấy nằm ở đúng cây số 12 , tính từ Tp Thái nguyên ,nên bà con trong vùng gọi là “ Cây số 12”.”Chỗ ấy cách” T- Ba nhất” chừng 3 cây số . Cửa hàng ăn uống của nàng tuy lợp tranh lá, nhưng rộng rãi và sạch sẽ. Đang giờ đông khách.Phần đông là các lái xe đường dài, các công nhân, nhân viên văn phòng... đến ăn sáng, ăn trưa. Họ xếp hàng và tự mang đồ ăn về bàn .Các nhân viên bận tíu tít bên trong.Quang mua 1 cốc cà phê ngồi nhấm nháp và quan sát.Rõ ràng đây không phải là giờ thích hợp để làm quen.Bỗng anh thấy phía trong, qua hàng chấn song bằng tre, một ánh mắt đang nhìn anh. Ánh mắt long lanh của cô gái trẻ đang nhìn chàng thanh niên ngồi uống cà phê 1 mình, đầy khả nghi.Anh nhìn nàng, cười . Nàng bối rối ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, cố giấu 1 nụ cười . Chắc gì nàng nhớ ra anh , chàng Sv hôm trước...Hôm đầu, thế là đủ, Quang đạp xe về, lòng tràn đầy hy vọng . Hôm sau, Quang đến cửa hàng khi trời sẩm tối.Khách khứa chẳng còn ai ngoài nàng và 1 chị lớn tuổi đang quyét dọn cửa hàng. Quang mạnh dạn tiến đến mỉm cười:” Còn cà phê không em, anh bận nên giờ mới tới được”.Nàng đáp nhanh, tay vẫn không ngừng làm việc”Hết giờ rồi ạ! Chúng em đã đóng cửa”. Quang vờ tỏ ra tiếc rẻ, chần chừ “ Bọn anh học chiều, tan muộn quá, muốn cốc cà phê để thức đêm chống buồn ngủ!” . Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn điện bám đầy khói bếp, nàng chợt nhận ra anh.Nàng cười, vẫn nụ cười hút hồn anh, rồi thì thầm gì đó với chị lớn tuổi, chắc là sếp, rồi quay ra bảo Quang, giọng vui vẻ:” Anh chờ em chút nhé!” Rồi nàng thoăn thoắt quay vào trong, khi ra cầm theo 1 cốc cà phê, nhẹ nhàng đặt trước mặt Quang. Quang cám ơn rồi vừa nhấm nháp ly cà phê mậu dịch , vừa nhẹ nhàng trò chuyện với họ. Anh hỏi nàng vì sao không đến T -Ba nhất bán bánh nữa, rồi quê nàng có xa không, có hay về thăm bố mẹ không?...Rồi anh nhanh chóng ra về để chị em nàng làm việc, không quên xin trả tiền cà phê. Nàng gạt đi, nói là miễn phí , vì ngoài giờ phục vụ, vả lại đây là cốc nàng định dành cho mình. Quang cười , cám ơn và chào ra về sau khi đã hẹn mai lại đến.
Hôm sau, Quang tranh thủ làm bài tập sớm rồi sau bữa cơm chiều, anh lại lên đường.Cô gái đã dọn dẹp xong cửa hàng và có vẻ đang đợi anh đến. Cô mang cho anh cốc cà phê nóng hổi, thơm nồng, còn mình thì như đang tiếp tục dọn dẹp . Anh mời cô ngồi chơi, cô đáp trả bằng nụ cười bẽn lẽn” Em đang làm việc mà”, nhưng thực ra là cô ngại. Rồi thì cô cũng cho biết tên cô là N,mười bảy tuổi,nhà xuôi về phía HN 16 km, thị trấn Ba hàng, nên hàng tuần cô về thăm nhà được.Chị lớn tuổi là cửa hàng trưởng , tên Ninh.Hai chị em sống trong 1 phòng nhỏ phía sau và trông nom cửa hàng luôn.Chị Ninh quê tận Bắc cạn nên quanh năm ở lại cửa hàng và chỉ về quê vào dịp Tết . Còn Quang, chả hiểu quỷ thần xui khiến sao mà hôm ấy anh lại không nói tên thật của mình, có lẽ vì mới quen. Anh buột miệng bảo anh tên là Khánh, Sv năm 4 ĐHCĐ .Có lẽ vì ý định ban đầu của anh là đùa chơi, để thể hiện trước mấy thằng em thôi. Anh đâu ngờ, đó là sai lầm tai hại, khiến anh sau đó đã phải ân hận mãi...
Quê gốc N ở làng Ngọc Hà, gần nhà anh ở HN .Cha cô đi tham gia kháng chiến,lên Việt Bắc , vào Đảng, rồi chuyển nghành sang công ty ăn uống . Ông được điều về thị trấn Ba hàng làm trưởng CH ăn uống huyện.Ông bà định cư tại đấy và sinh được 8 người con. N là thứ 5, trên cô có 3 chị và 1 anh, sau cô còn 3 em gái lít nhít. N dáng cao, xinh ,đảm đang ngay từ khi mới 14.Cha mẹ cô dự tính chỉ cho cô học hết lớp 7 rồi đưa cô vào làm nhân viên nghành ăn uống, theo nghề cha, một nghề mà nhiều người mơ ước hồi ấy.Khi xong lớp 7, cô ở nhà giúp mẹ bán quán nuôi đàn em rồi chờ cơ hội.Cô ngoan ngoãn theo sự sắp đặt của bố mà không phàn nàn gì hết.Và cơ hội rồi cũng tới, năm cô tròn 17, có đợt tuyển nhân viên chỗ bố, cô trúng tuyển.Sau 3 tháng đào tạo, cô trở thành nữ Mậu dịch viên. Quang đã trở nên thân thiết hơn với 2 chị em Ninh và N .Anh thường đến chơi vào buổi tối, tại phòng riêng của họ phía sau, khi mọi việc đã chu tất. Anh ngồi chơi không quá lâu , để 2 chị em còn nghỉ ngơi, vả lại anh cũng phải về học bài .
Có lần, vào dịp 8/3 anh mang từ HN lên những bông đồng tiền tươi thắm để tặng họ , khiến họ rất thích thú. Chị Ninh hơn Quang độ 1,2 tuổi nhưng vẫn gọi Quang bằng anh, xưng tôi, vừa đủ thân mật nhưng vẫn có khoảng cách.Chị thương yêu N như em gái, phần vì N ngoan hiền, được việc, phần vì cô là con gái rượu của sếp đã gửi gắm chị kèm cặp.
Rồi thời hạn giao kèo với 2 thằng em cũng sắp hết. Nhân dịp trường có chiếu phim ngoài trời , Quang mời N lên xem, tất nhiên phải xin phép chị Ninh. Chị đồng ý ngay nhưng dặn:”Anh đưa N về sớm nhé!” Quang mỉm cười sung sướng và nói” Xin hứa!”
Trong thâm tâm anh không hề có ý định lợi dụng N. Anh rất quý cô và chỉ muốn nhờ cô giúp anh thắng cuộc trước đám bạn tinh nghịch thôi. Hôm ấy trăng sáng lắm. Quang đèo N trên xe đạp lướt đi trên con đường đồi trắng cát mịn. Lũ thằng Quân đã chực sẵn trên đường vào bãi chiếu phim.Chúng mở to mắt ngạc nhiên và kín đáo vẫy tay động viên Quang.Trong lòng vui lâng lâng, anh dắt xe đưa N về phía sau và tìm chỗ ngồi.Họ trò chuyện âu yếm, tâm sự cùng nhau mà chả biết đang chiếu phim gì.Chỉ có ánh trăng vằng vặc soi xuống cặp mắt to đen láy của nàng đang nhìn anh chờ đợi. Quang hôn lên đôi mắt ấy và bỗng nhiên anh thấy thích N thực sự, một cảm giác tội lỗi từ đâu xuất hiện khiến anh im lặng...
Khi phim kết thúc, Quang vội vã đưa N trở về ngay. Anh không muốn lần đầu đi chơi lại thất hứa với chị Ninh. Họ dùng dằng hồi lâu ngoài sân rồi mới chia tay... Trên đường trở về trường , Quang thấy lòng trĩu nặng, dù anh vừa thắng cuộc. Anh thấy rung động trước sự ngây thơ trong sáng mà N dành cho mình,trong thâm tâm anh không muốn rời xa nàng ... Thực hiện cam kết,những ngày sau đó, thằng Quân dẫn cả hội đi quán mấy ngày liền,được đâu 3,4 lần ,thì nó nhẵn túi và xí xoá coi như xong .Chúng có thán phục, có khen ngợi rồi quên biến.Chuyện ấy đối với chúng dừng lại .
Còn Quang, sự ngây thơ cả tin của N đã làm anh rung động. Ánh mắt như biết cười của cô gái gốc Ngọc Hà đã thiêu cháy chàng Sv chưa 1 lần yêu.Quang lao vào cuộc tình như con thiêu thân . Họ thường dắt tay nhau đi dạo quanh cửa hàng vào buổi tối, nhất là những đêm trăng sáng.Thời ấy kỷ luật về quan hệ nam nữ còn rất khắc nghiệt, hơn nữa , Quang sắp tốt nghiệp,nên họ chỉ dừng lại ở đó.
Quang là con lớn trong gia đình. Từ lâu anh muốn được về HN công tác sau khi tốt nghiệp , để được gần nhà. Còn N, mặc những lời cảnh báo của chị Ninh” Em cần tỉnh táo, trai HN thường không giữ lời đâu. Họ như con bướm đậu rồi lại bay!” Cả 2 đều bỏ ngoài tai tất cả những dự định, những cảnh báo,để đến với nhau, say mê, nồng thắm...
Một hôm, vào tiết hè,N rủ Quang về nhà mình chơi.Nhà cô xuôi về hướng HN chừng 16km .Sáng CN, Quang tới chỗ nàng như đã hẹn.Thấy Quang tới , N tươi cười:” Anh chờ em chút!”Cô vào kho, mở chiếc nồi quân dụng lấy ra miếng thịt rán, gói cẩn thận rồi cho vào túi xách. Hồi 1975, tủ lạnh rất khan hiếm. Cửa hàng chỉ được trang bị 1 chiếc Xaratov cũ rích, để làm đá, và cất giữ thịt bò .Còn thịt lợn ,phải rán chín kỹ, cho vào trong các nồi quân dụng có nắp đậy, vừa tránh chuột gián, vừa để được hàng tuần thay tủ lạnh. Họ lên đường, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Nhà N rộng rãi, mát mẻ, mái lợp ngói tây, mặt quay ra quốc lộ 3, hướng đông nam lộng gió. Khu vườn bao quanh khoảng sân rộng xum xuê cây ăn quả mít, na, nhãn...Một hàng rào bằng cây ô rô được xén cắt gọn gàng ôm lấy chiếc cổng gỗ xinh xắn, toát lên sự chu đáo của người chủ. Cha N dáng cao gầy nhưng nhanh nhẹn.Ngược lại mẹ N không chỉ cao mà còn to béo bệ vệ, bà có 1 quán nước khang trang ven quốc lộ , cách nhà vài chục mét .Ông bà đón tiếp Quang tuy niềm nở nhưng đầy thận trọng, dò xét.N có người anh trai đi bộ đội, sống sót, vừa ở B giải ngũ trở về và chưa đi làm.Các chị lớn đều thoát ly. Ba cô em gái nhỏ của N, đứa nào cũng xinh xắn như búp bê. Sau bữa trưa thân mật cùng gia đình, với các món ăn được chính tay N nấu nướng từ miếng thịt mang về, Quang ngồi trò chuyện với bố N bên ấm chè thơm ngát. N xuống bếp trò chuyện với mẹ.Khi trời đã bớt nắng, Quang xin phép được đưa N trở về cửa hàng. Đường về dường như ngắn lại với đôi trẻ. Họ ngồi nghỉ dưới 1 tán cây râm mát ven đường. N nhìn Quang âu yếm. Cô lấy ra chiếc mù xoa trắng tinh chấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Quang ghé tai nàng hỏi nhỏ” Các cụ có nói gì về anh không?”Lần đầu đến thăm nhà bạn gái, anh chả nghĩ ra phải mua chút quà gì đó đem đến. Thật là ngố! Anh tự trách mình. Rất may nàng khúc khích”Mẹ em quý anh, bà dễ tính. Còn bố chả nói gì!”Nàng ngả vào vai anh,sung sướng.
Qua tết , Quang bước vào năm học cuối với nhịp độ ngày càng căng thẳng hơn. Hội mỳ nấu của anh vẫn duy trì đều đặn. Những cuộc đi tắm nước nóng bên khu Gang thép vẫn diễn ra mỗi tuần. Anh vẫn tới thăm nàng mỗi chiều thứ 7.
Có lần, mẹ anh vào Nam thăm họ hàng.Khi ra, có nhiều quà lạ mắt. Anh lẳng lặng nhặt lấy 1 chiếc cặp tóc con gái và giấu đi . Chiếc cặp nhựa màu hồng , ánh lên lấp lánh như có muôn vàn những hạt nhũ trông đẹp thật, anh chưa thấy có ở ngoài Bắc bao giờ. Anh mang tới tặng N và nàng vô cùng thích thú. Từ đấy nàng luôn cặp trên đầu để luôn nhớ đến anh. Họ cứ sống như thế, chìm đắm trong tình yêu...
Mùa xuân 76, Quang lên đường về HN thực tập và triển khai đồ án tốt nghiệp theo phân công của nhà trường. Hôm anh tới thăm nàng để tạm chia tay, nàng khóc vì buồn, nàng không muốn xa anh. Quang vuốt lên mái tóc óng ả của người con gái 18 và thì thầm bên tai nàng những lời yêu đương .Anh hứa sẽ viết thư thường xuyên và sẽ lên thăm nàng khi có cơ hội, nhưng vô ích...Dường như nàng linh cảm thấy đấy là lần gặp nhau cuối cùng giữa họ, nước mắt nàng cứ tuôn trào ...Rồi cuối cùng nàng cũng trấn tĩnh lại và giục” Anh về đi, khuya lắm rồi đấy” Quang ra về, lòng rối bời. Những ngày ở HN, Quang viết thư cho nàng đều đặn, lời lẽ yêu thương. Khi rảnh, anh đáp tàu hỏa lên thăm N. Ba tháng tiếp theo anh làm đồ án tốt nghiệp .Anh vùi đầu vào công việc lúc, ở nhà, lúc xuống nhà máy, bận túi bụi. Chỉ còn những lá thư anh viết vắn tắt, thăm hỏi và xin nàng thứ lỗi vì anh chưa thể lên thăm nàng được.
Bẵng đi vài tháng,sau những ngày mải miết bên mấy chục bản vẽ và thuyết minh tính toán cơ khí ...Quang xuất sắc bảo vệ xong đồ án tốt nghiệp.. .
Anh hối hả xuống thăm N ngay tối hôm ấy. Một bầu không khí lạnh lẽo, xa lạ, bao trùm lên căn phòng nhỏ, vốn đã thân quen với anh.Chị Ninh cửa hàng trưởng nhìn anh ,rồi lạnh lùng “ N nó không làm ở đây nữa anh ạ !” . Quang choáng váng như vừa bị dội gáo nước lạnh-” Sao thế ạ ?”. Ninh nói liền 1 hơi :”Tôi có người quen nên hỏi thăm được về khoá anh học ,anh ấy bảo không có ai tên Khánh”. Quang đứng như chôn chân,bất ngờ , không thốt ra được câu nào. Anh không ngờ chuyện đó trở nên nghiêm trọng đến thế. Anh cũng định khi xong việc học sẽ nói thật tên mình và xin nàng thông cảm , những tên khoá, tên lớp , anh đã cho nàng biết rồi đấy sao... ! Còn N, sẵn định kiến về trai HN mà chị Ninh đã cảnh báo,như chú “chim sợ cành cong” ,nàng tin rằng anh định lừa nàng rồi cao chạy xa bay,anh sắp tốt nghiệp rồi mà ! Với cái mác KS mới ra trường , anh sẽ vi vu ở 1 nơi nào đó tận HN,và bỏ mặc nàng đau khổ...N nghĩ vậy và quyết chia tay anh, đơn phương,dứt khoát mà không cho anh giải thích.Nàng đòi chuyển về dưới Ba hàng ngay,để quên anh đi. Quang trầm ngâm kể lại hết mọi chuyện cho Ninh nghe và nói,anh yêu N thực lòng,sau những gì họ đã trải qua .Anh gửi lời xin lỗi và mong N cho anh gặp lại nàng hoặc viết thư.
Sau khi nghe Quang nói hết ,chị Ninh cũng tỏ ra thông cảm “N đã khóc rất nhiều vì thất vọng .Trời !Sao anh lại dại thế ? N đã nằng nặc xin ra đi và dặn xin anh đừng đến tìm nó nữa! Nó sẽ không nhận, dù chỉ 1 lá thư của anh, xin anh hiểu cho!” Quang im lặng,buồn rầu ra về, cũng chẳng buồn thông báo cho Ninh biết :anh sẽ chẳng đi đâu cả,sau khi tốt nghiệp ,vì anh đã được giữ lại trường . Anh thất thểu như vừa bị điểm 0 sau môn thi.. .
Nhiều lần sau đấy ,anh viết thư xin được gặp nàng, nhưng đều vô ích.Sự ngu dại đã phải trả giá.
Một tháng sau ,Quang đến nhận công tác giảng dạy ở khoa Chế tạo máy, dù anh không muốn, nhưng đó là phân công của trường , anh không cưỡng lại được. Từ đó, không biết tin gì về N nữa. Còn Ninh và N cũng nghĩ là Quang đã về HN hay vi vu đâu đó như chim trời cá nước .Họ sẽ nhớ về anh như 1 bóng sao chổi, loé sáng rồi lướt nhanh qua cuộc đời họ mà chả để lại dấu vết gì...
Quang luôn nghĩ rằng họ đã quên anh, nên anh chả bao giờ ghé qua cửa hàng nữa ...Nhưng anh đã nhầm... Chiến tranh đã lùi xa, các cơ quan quanh “Cây số 12 “cũng lục tục chuyển về thị xã. Xóm” Cây số 12” trở nên vắng tanh. Cửa hàng ăn uống của chị Ninh cũng được lệnh chuyển về “T- Ba nhất” ,nơi có chợ mới và dân cư đã đông đúc hơn, nhất là lại có trường ĐHCĐ với hàng ngàn sv nội trú , rất tiềm năng . Chị Ninh vẫn là cửa hàng trưởng . Thày trò trong trường hay ra CH ăn uống và mua về những chiếc bánh rán dẹt tẩm đường kính nổi tiếng từ xưa. Quang đã trở thành 1 người thày.Trong môi trường mới ,anh thay đổi nhiều, già dặn, chững chạc hơn , dù tuổi đời mới 23,24 và vẫn là chú em út trong cộng đồng Gv . Anh không còn đến cửa hàng ăn uống hay những nơi có nhiều Sv lui tới vì nhiều lý do khác nhau .
Anh đâu biết, chị Ninh và các bạn trong CH vẫn đang ngóng chờ anh. Nguồn tin mà chị đã hỏi thăm về anh năm ấy, té ra cũng cho chị biết anh đã ở lại trường.Chị tìm mọi cách để liên lạc với Quang mà anh nào biết. Một lần , trong đợt học chính trị của các Gv,CNV trong trường , khi giải lao giữa giờ ,Quang bỗng được 1 anh gv lớn tuổi nhờ phóng xe ra cửa hàng ăn uống mua bánh rán về cho anh em. Quang không ngờ đó là màn sắp đặt trước giữa chị Ninh và anh Gv đàn anh .Sau này Quang mới biết ,hóa ra ,N đang biệt phái về cửa hàng chị Ninh 1 tháng. Biết N vẫn còn yêu anh, chị Ninh tâm lý, muốn anh tới cửa hàng để N thấy mặt. Và việc cử anh đi mua bánh , là màn sắp đặt của họ ...
Khi Quang vô tư bước đến quầy bánh,anh linh cảm thấy có gì lạ lạ , có nhiều con mắt phía trong đang đổ dồn nhìn mình, những tiếng con gái thì thào, khúc khích, lôi kéo... mà chẳng hiểu vì sao. Lạ một điều là đích thân chị Ninh ra bán bánh cho anh. Anh mỉm cười chào chị , họ nói vài câu chiếu lệ.Chị khuyến mại thêm cho anh vài chiếc bánh , như một lời chào hỏi. Quang quay ra , anh nghe thấy chị nói với ai đó phía trong: “ Người ta có tài , có đức nên được giũ lại trường...” Quang thấy ấm lòng. Ồ, thế té ra chị ấy và N không cho rằng tôi là kẻ xấu ư ?Cám ơn chị ! Anh thầm nhủ..
Ít bữa sau , Quang tìm cách đến thăm Ninh sau giờ làm việc.Chị vẫn sống phía sau cửa hàng. N đã trở về Ba hàng. Quang hồi hộp hỏi thăm về N và được biết, cô lên xe hoa không lâu và được điều hẳn về cửa hàng ăn uống Ba hàng, nơi gia đình cô sinh sống. Chồng cô lái xe tải, một nghề khi ấy rất oai. Họ sống rất sung túc.Quang chỉ biết có vậy...
Năm tháng trôi đi, đất nước sau khi đã thống nhất lại phải trải qua những tháng ngày đói khổ thắt lưng buộc bụng. Rồi lại chiến tranh biên giới ...Cả 3 chàng trai trong nhóm đều ra trường, trưởng thành. Như bao trí thức cùng trang lứa, họ bị cuốn vào dòng xoáy nghiệt ngã của cuộc đời. Quang ở lại trường rất lâu, rồi chuyển về HN làm ở văn phòng Bộ Lâm nghiệp, trước khi đi thực tập sinh bên Tiệp. Anh ở lại thêm để kinh doanh đến năm 2000 , chán thì về nước, rồi làm pgđ công ty thiết bị Y tế đến khi nghỉ hẳn .
-Hiền ra trường năm 78, về nhà máy Y cụ 1, làm đến quản đốc. Nó mất năm 2008 sau 1
cơn đột quỵ.
-Quân ra trường năm 79, được điều về Viện TK công trình Cơ khí.Nó được đi TT sinh bên Tiệp năm 88, năm sau thì gặp Quang sang đó .Họ ở gần nhau, nên rất vui.Sau 3 năm, mặc Quang rủ ở lại, Quân về nước, về lại cơ quan cũ.Nó lấy vợ khi gần 50 tuổi.Giờ sống cùng vợ và 2 con trai ở HN.
Thời gian cứ lạnh lùng trôi.Vạn vật thay đổi , vận động.Sức tàn phá của TG vô cùng mãnh liệt. Ai rồi cũng già đi, dấu vết do TG để lại sẽ hằn sâu trên khuôn mặt mỗi người không sao xoá được...Đôi khi, ngồi nhớ lại những quãng đường đời đã qua,nhớ lại cái thời tuổi trẻ, dại dột, bồng bột ấy, ta thấy bâng khuâng, như trẻ lại... và ta mỉm cười... Hãy bước tiếp trên con đường mà bạn đã chọn và xin đừng luyến tiếc quá khứ ! ( HN. Mùa covid 11/2021- TKV ).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]