(Sưu tầm)
BBT - Ngày trước tôi cũng không để ý đến vị luật sư trẻ này, chỉ bắt đầu biết đến khi thấy anh ta đứng ra nhận bào chữa miễn phí cho một vụ án chết người lãng xẹt ở trong ĐCA... Rồi lại thấy anh ta có tên trong danh sách tự ứng cử ĐBQH, mà thấy có vẻ như có một sự hăng hái, xốc nổi của tuổi trẻ. Nhưng từ ngày có theo dõi Anh Ba Sàm và FB của anh ta mới thấy rằng đây mới quả thật xứng đáng là một đại biểu của nhân dân (nhưng đã bị loại ngay từ vòng "gửi xe" theo cái cách đấu tố của thời CCRĐ), Xin yêu mến anh mà đăng lại 1 bài viết mà mới chỉ đoạn đầu tôi đã tâm đắc!
Đất nước tôi sản sinh ra những con người, những thế hệ chỉ dám nói lên
sự thật khi ở nhà, còn bước chân ra khỏi cánh cửa, dù họ luôn niềm nở và
mỉm cười, nhưng khi ở ngoài xã hội họ chỉ nói về những thứ vụn vặt,
mánh khoé, thủ thuật mà họ cho rằng đó là những hành xử khôn ngoan, trí
tuệ, mà thường đó là những điều dối trá và bất chấp để nhằm đạt được mục
đích lợi ích của mình.
Tôi nhìn những người trẻ, tôi sợ họ, vì
đất nước và quê hương này thuộc về họ, nhưng quả thực tôi thấy họ ít
khi, thậm chí thực sự hiếm, quan tâm đến tình hình chính trị, xã hội và
sự an nguy của dân tộc mình. Họ ở nhà thì quan tâm cha mẹ bắt học gì,
giáo dục những điều gì nên tránh và cả nỗi sợ hãi của chính những đấng
sinh thành khi bản thân đã thờ ơ với đất nước ở cái thời của mình. Họ
đến trường, họ lại xem thày cô của hệ thống giáo dục này dạy họ những
gì, bắt họ hải nghe theo những định hướng nào. Ra ngoài xã hội, họ lại
nghi ngờ mọi thứ, kể cả lòng tốt và điều tử tế mà đang cần họ chung tay
vào để cứu giúp một phận đời nào đó.
Mà họ thường chỉ quan tâm đến những mưu cầu của bản thân, hầu như chỉ là của riêng mình.
Họ quan tâm, học xong để làm gì, ai xin việc cho mình, mất bao nhiêu
tiền, nếu không được thì đổ lỗi cho hoàn cảnh, và kể cả là cha mẹ mình,
đã không làm tốt thứ mà thuộc bổn phận và trách nhiệm của chính họ. Họ
loanh quanh, gần như suốt đời, chỉ để tìm kiếm miếng cơm, manh áo, cố
gắng mua nhà, tậu xe hơi để lên mặt với bạn bè, với xung quanh và coi đó
là những thứ giá trị cao nhất của sự thành công hay thành đạt của một
con người.
Gặp bất công, họ im lặng, và sẵn sàng từ thiện, để coi đó là sự bù đắp cho những thiệt thòi của xã hội.
Tôi tự hỏi, gần như cả xã hội đều hành xử xấu xí như nhau, thì ai đủ
khả năng và phảm giá để lên tiếng và chỉ trích những giá trị ấy để nó
tiêu biến mà thay đổi theo một chiều hướng tốt đẹp lên?
Tôi không
dám nhìn vào những hành xử của giới trẻ, sự thờ ơ, vô cảm của họ vào
chính quê hương mình, họ sợ hãi nhiều thứ quá, họ lạc hậu quá, họ chỉ
thích quan tâm đến những thứ vụn vặt, nhỏ nhặt, nhảm nhí và chẳng có
chút mục đích lớn lao hay cao cả nào.
Làm sao để gỡ họ ra khỏi
những thứ tầm thường ấy để hướng họ vào những giá trị cao cả và tốt đẹp
hơn? Làm sao để cho họ có thể biết đâu là nguyên nhân cội nguồn của
những thứ bất công, xấu xa, tồi tệ và tha hoá đang diễn ra trên đất nước
này? Làm sao để họ có thể khai sáng trí tuệ suốt bao năm bị nhồi nhét
những thứ ngu dốt, sự tự huyễn hoặc vào lịch sử và cả những nỗi sợ hãi
từ những thế hệ trước truyền nối cho họ?
Tôi muốn nói nhiều với
những người trẻ, đối thoại một cách chân thành và sâu sắc, tôi không
biết sẽ cải thiện được gì không, nhưng ít nhất đó là phương cách duy
nhất lúc này mà có thể cứu cánh cho một thế hệ tiếp theo không bị ru ngủ
và yếu đuối trong thứ tầm thường trong khi thế giới họ tiếp tục vượt đi
vùn vụt như vũ bão ngoài kia.
Ở một đất nước, không còn mấy
người dám nói lên sự thật, thì làm sao sản sinh ra được những người quân
tử và bậc hiền tài cho quốc gia? Tất thảy đều chỉ còn một nỗi sợ hãi về
sự an nguy của chính mình để bỏ mặc đất nước cho những kẻ khác hoành
hành. Và nhìn quanh để thấy, một nền kinh tế chỉ có bán tài nguyên, lập
dự án, đầu cơ bất động sản, dịch vụ tài chính phái sinh, dịch vụ tiêu
dùng nhỏ mọn và gần như chỉ gia công mà không sản xuất, đặc biệt trong
lĩnh vực khoa học công nghệ không hề có người sáng tạo, thì làm sao có
một nền kinh tế khoẻ mạnh, hoạt động theo đúng quy luật của thị trường
một cách bình thường cho được. Và điều quan trọng hơn, ở cái thời này,
một đất nước lạc hậu về công nghệ thì ắt hẳn là một quốc gia chứa đầy
nỗi bất an và sợ hãi bởi khả năng chống cự yếu kém với những tấn công từ
kẻ khác sẽ trở nên gần như vô tác dụng.
Một nền kinh tế, trên
đất nước này, không một ai đi làm ăn kinh doanh lại thực sự được gọi là
làm chủ mà chỉ là kẻ đi làm thuê và phục vụ kẻ/đám người khác. Bởi lẽ,
làm gì có ai có vị thế của một kẻ làm chủ đúng nghĩa như Apple, kẻ khước
từ mọi mệnh lệnh chính trị và sự áp đặt quyền lực từ nhà nước. Đó mới
là ông chủ thực sự của một nền kinh tế đúng nghĩa và ở một đất nước có
nền chính trị đúng nghĩa, tức là thượng tôn luật pháp và nhân dân của
mình.
Trí thức, trên quê hương mình, tôi quan sát, họ có nhiều cơ
hội hơn người khác, nhưng cũng chính vì thế họ lại nhiều nỗi sợ hãi hơn
người khác. Bởi thế, họ sợ phải đấu tranh cho những điều mà đáng ra,
nếu đúng thẩm trách xã hội của mình, họ phải làm và bắt buộc phải làm.
Nhưng ít quá, lực lượng ấy đang lẩn khuất đâu đó trong xã hội, và họ
không những đã né tránh và im lặng mà họ lại còn tiếp tục truyền lại
những tư tưởng và nỗi sợ hãi của bản thân (những thủ thuật, mánh khoé -
mà họ cho rằng đó là sự khôn ngoan) cho những đứa con, người quen, thân
của mình để tiếp tục tìm kiếm lợi ích để sinh tồn bất chấp.
Tôi
không có gì để đáng nói hơn người khác, chỉ là tôi biết mình không thể
hành động khác đi những suy nghĩ của chính mình, trong bất kể hoàn cảnh
nào đi nữa. Tôi đang cố gắng hành động trong nhiệm vụ của một con người,
là chia sẻ tri thức (dù hạn hẹp) và cả chuat lòng tốt bé mọn cho cuộc
đời đầy khổ đau ngoài kia.
Sức người thì nhỏ bé, quốc gia thì
rộng lớn, một vài người không thể làm hết mọi việc, nên tất cả phải
chung tay để vực dậy chân khí của dân tộc mình, nhất là khi kẻ thù hung
hãn phương Bắc luôn lăm le và sẵn tâm hành xử côn đồ để đánh phá, cướp
bóc đất đai, tài nguyên, tàn phá nòi giống và làm lụn bại dân tộc mình.
Những người trẻ, hãy nhìn về tổ quốc và lo lắng cho nó, chứ đừng tìm
kiếm những thông tin, mẩu chuyện hay ngay cả những chân lý sống giáo
điều một cách máy móc và ngu ngốc khiến con người trở nên vô cảm và vị
kỷ để thoả mãn nhu cầu của mình nữa.
Hãy tạo nên vị thế của chính
mình, từ hôm nay, vì đất nước này là của chính các bạn, đừng để ai tước
bỏ những cơ hội sống tốt của chính mình, mà hẳn nhiên nó thuộc về và cả
phụ thuộc vào chính các bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]