Tối nay 25/7/2014 trong bản tin thời sự của đài truyền hình
VN có đoạn tin phóng sự giới thiệu hình ảnh
Qua mẩu tin phóng sự
tôi đã thấy có điều gì đó bắt đầu thức
tỉnh về ý thức cần phải nhìn thẳng vào sự thật với mọi cuộc chiến tranh vệ
quốc.về sự tri ân của đất nước này với những người chiến sĩ đã hy sinh trong
cuộc chiến chống quân xâm lược Trung Quốc năm 1972,1984 cũng như từ ngàn
xưa.Đoạn tin đã làm cho hàng triệu con tim đất Việt bớt đi sự
trăn trở và nhức nhối sau bao năm khi nghĩ về cuộc chiến Biên giới
ngày nào.Những người thân của bao liệt
sĩ đã ngã xuống tại mặt trận phía bắc sẽ đỡ mủi lòng,tủi thân hơn mỗi khi đất
nước này nhắc đến những cuộc chiến vệ quốc của dân tộc.
Nhân ngày thương binh liệt sĩ ,để hiểu sâu
sắc hơn về cuộc chiến Biên giới ngày nào ,mỗi chúng ta cùng nhau đọc qua bài
phóng sự NƯỚC MẮT VỊ
XUYÊN của bạn Hòn Gai sưu tầm trên trang mạng nhân ngày
thương binh liệt sĩ viết về những người lính đã
hy sinh trong chiến đấu chống quân xâm lược Trung quốc cách đây 30 năm.
Nước mắt Vị Xuyên
Vị Xuyên chìm trong mưa, những
người lính sư đoàn 356 đứng khóc nhìn về phía đồng đội đang nằm
giữa sỏi đá, bom mìn trên đường biên...
Hồi ức
trên “đồi thịt băm”
Những người lính già từng xông pha
chiến trận, quân phục sờn vai đứng nhìn núi mà khóc. 30 năm, “đồi
thịt băm” mãi mãi như một vết thương không thể liền da, chỉ cần chạm
đến là nhức nhối. Đây là cái tên lính đặt cho cao điểm 772, nơi gần
500 người lính của sư đoàn 356 ngã xuống trong trận đánh ngày
12/7/1984.
Đối với cựu
quân nhân Trần Quốc Sơn, đây là lần đầu tiên quay lại chiến trường. 30
năm trước, chàng trai Hà Nội này rời ghế nhà trường, trải qua khóa
huấn luyện ngắn để lên chiến trường Vị Xuyên. Ít ai nghĩ chiến tranh
khốc liệt đến thế, người người cứ ngã xuống trước đạn pháo của quân
thù.
“Tất cả hỏa lực mạnh của địch bắn tới tấp. Chỉ sau một giờ nổ súng, tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn phó của chúng tôi hi sinh. Người sống dìu người bị thương, người khỏe bê người hi sinh. Chúng tôi rút về phía sau khi chỉ còn rất ít người. Phần lớn anh em nằm lại và chẳng bao giờ có thể về nhà được nữa” - cựu quân nhân Trần Quốc Sơn khóc nấc.
Không phải lính sư đoàn 356, ông Phạm
Văn Gia là cựu chiến binh ở Tây Trường Sơn. Nhưng nỗi ám ảnh của quá
khứ khiến người lính già cầm máy ảnh đi chụp các nghĩa trang dọc
đất nước. “Mình có con rồi mới thấy tiếc xương máu. Những người nằm
lại ở đây mới mười tám, đôi mươi thôi” - ông Gia không giấu nổi giọt
nước mắt.
Những người lính sư đoàn 356 bên cạnh
bổ sung: “Có cậu hi sinh lúc mới 17 tuổi thôi”. Rồi tất cả níu vai
nhau khóc. Không một người lính nào biết sư đoàn 356 cho đến ngày
giải thể còn bao nhiêu người còn sống. “Lính hi sinh trên mặt trận
thì ở dưới lại bổ sung lên. Chúng tôi đếm được người chết chứ cũng
không thể đếm được người sống” - cựu quân nhân Nguyễn Văn Kim nói.
“Không chỉ ở các cao điểm, những đồng
đội hi sinh nằm bên đất Trung Quốc còn rất nhiều. Sau trận chiến ngày
12/7, Trung Quốc không cho mình sang mang thi thể đồng đội về. Sau 3-4
ngày, họ dùng xe ben chất đầy thi thể rồi đổ xuống hố đốt cháy và
lấp lại. Phần hố chôn lính Việt Nam họ đổ bêtông lên và san
phẳng.
Bao nhiêu năm nay, chúng tôi chỉ mong
bằng cách này hay cách khác, có thể mang cả xương cốt hay đất đá nơi
lính Việt Nam nằm để chôn bên cạnh đồng đội” - cựu quân nhân Đỗ Quang Huy
rưng rưng. “Người lính chiến đấu dẫu có trận thất bại, cũng có trận
lập chiến công. Chỉ mong Tổ quốc một lần nhắc tên họ công khai” - ông
Huy bày tỏ.
Về đây đồng đội ơi!
30 năm mong mỏi đưa đồng đội về
nhưng ước vọng vẫn chỉ là ước vọng. Hàng trăm liệt sĩ vẫn nằm lại
rải rác trên các chóp núi, sườn đồi. Để an ủi linh hồn những đồng
đội không thể trở về, những người lính sư đoàn 356 tự đóng góp để
xây một đài hương tưởng niệm trên cao điểm 468. Họ mang những gói
thuốc lào Hàng Gà, những bộ quân phục giấy xanh màu lá... lên cho
đồng đội. Họ gửi gắm những người dân địa phương mỗi lần đi ngang qua
đốt cho đồng đội vài điếu thuốc.
Trước ngày kỷ niệm 12/7, họ đến đó,
ôm đàn guitar hát cho đồng đội nghe: “Hãy về đồng đội ơi, còn nằm khe
đá hay thung sâu/ Về đây có nhau như nguyện ước chiến hào, được hòa
cùng bầy trẻ thơ bên sông Lo hát yên bình, quân dân nồng ấm nghĩa
tình/ Hãy về đồng đội ơi, người lính chiến mãi đôi mươi/ Về đây điếu
thuốc lào, ấm chè chốt, hồn nhiên nụ cười/ Bạn bè, đồng đội, người
thân ôm nhau nước mắt chan hòa/ Biên cương hình bóng quê nhà”.
Những người lính già khóc theo từng
lời hát. Cô văn công sư đoàn Kim Thanh, giờ là bà ngoại, cũng khóc, kể
cả vào buổi tập bài hát. “Ngày đó các anh trẻ lắm, ngây thơ, trong
sáng. Có ai ngờ buổi sáng vừa hát cho họ nghe, buổi chiều họ đã
nằm xuống” - bà Kim Thanh chia sẻ.
Buổi trưa trước ngày giỗ, trên cao điểm
468, những lời hát với tro tàn cứ vấn vít trên những cành cây và bay
về phía núi. Phía bên kia là “đồi thịt băm” 772, là cao điểm 685 và
xa hơn là 1509. “Đồng đội đã nghe thấy và đã về đấy” - nhạc sĩ
Trương Quý Hải, một người lính của sư đoàn 356, nói. Và sau câu hát,
sau đám tro tàn bay là cơn mưa ngút trời Vị Xuyên. 30 năm nay, cứ tháng
7 trời Vị Xuyên luôn tầm tã như thế../.
Đọc bài này mình thấy lòng nặng trĩu. Chỉ có bạn Người Hòn Gai cùng với một tâm hồn trắc ẩn mới "bê" được nó về đây cho mọi người cùng xem.
Trả lờiXóaĐọc thấy buồn, vẫn biết chiến tranh là hy sinh, chết chóc, nhưng sao bộ đội ta chết nhiều và dễ dàng như vậy ? Đánh nhau với Tàu mà thế này thì chả mấy mà hết người.
Lại còn chuyện quân Trung-quốc hủy xác bộ đội ta thật là tàn ác. Đây là cách hành xử thù hận giữa kẻ thù với kẻ thù, và hơn thế, đây là sự thù hận truyền kiếp kiểu Trung-quốc có khác. Nếu bây giờ mà TQ chiếm được VN thì có lẽ không một đàn ông VN nào sống sót.
Cái sự nhức nhối thì càng nói càng nhức nhối, mình cũng xin có vài dòng chia sẻ.