Tiếng người đàn bà lanh lảnh giữa phố lại giờ trưa nắng " Thằng Giời đánh kia,đồ mất dậy ,lũ treo me trèo sấu kia....Lớn lên làm giặc cả thôi..." Hầu như ngày nào cũng có những tiếng chửi rủa như thế ở phố tôi.Và không thằng nào trong bọn tôi không bị chửa cả Có hôm còn được chính Mẹ mình chửi nữa chứ.
Ấy thế mà thằng nào cũng vào Đại học ,rồi vào Bộ đội và nên người cho đến lúc nghỉ hưu đấy.Và nhiều trai Cơ Điện cũng được nghe chửi như thế lắm chứ và chúng vẫn nên Ông nọ ,Ông kia rải đều Bắc -Trung -Nam đấy ....Vì thế hãy nhớ lại một thời nhé ,...
|
cành sấu bên hồ Gươm |
|
Một cành khác bên gồ |
|
Hai câu sấu bên nhau |
|
niềm mơ dỏ dãi trên cao |
|
Cây nài chắc nhiều kẻ biết nó đấy |
|
To ra cho dễ nhận nhé |
|
Nói gì nữa đây |
|
Liệu có khó lấy lắm không nhỉ |
Quang K8
Trả lờiXóaỞ Nam Định, cạnh nhà tôi hồi ấy cũng có bà hàng xóm hay mắng chửi lũ trẻ con ngỗ nghịch chúng tôi. Với bà và với đa số người lớn thì lũ trẻ chúng tôi phải suốt ngày học bài, làm việc vặt trong nhà. Hết việc phải đi ngủ... Nói chung không được nô đùa ngoài đường phố, không được bỏ guốc dép để đi đất vân vân và vân vân.
Tôi nhớ ngày ấy người lớn dăn dạy trẻ con không chỉ bằng khuyên giải nhẹ nhàng đâu. Mắng chửi là chuyện bình thường, thậm chí cần là roi luôn lấp tứ.
Tôi cũng nhớ rất rõ cái câu chửi của cái bà hàng xóm mà đến giờ dường như nó vẫn văng vẳng bên tai tôi: "Mấy thằng trời đánh không chết kia, mấy thằng thánh vật không chết kia..."
Quả thật, hầu hết bọn trẻ con chúng tôi hồi ấy nào là bộ đôi, thanh niên xung phong, nào là bom đạn bắn phá hàng ngày rồi đói khát rồi thiếu thốn thế mà đến giờ vẫn sống tuy rằng chất lượng cuộc sống thì không giống nhau. Có lẽ phải cảm ơn cái bà hàng xóm, nhờ câu mắng "Cái thằng trời đánh, thánh vật không chết" mà chúng tôi tai qua nạn khỏi. .