Ấu kém tuổi bọn chúng tôi. Năm đi sơ tán trên Đại Từ Ấu mới 18 tuổi.
Gái ở quê mới đi thoát li còn rụt rè ngượng nghịu . Nhan săc tầm tầm
được cái nở nang mà hiền lành ít nói. Ấu được cử về làm chị nuôi bếp lớp
K5ME .
Một hôm, dửng mỡ. Mấy thằng chỉ chỏ lúc Ấu đang thổi lửa bằng cái ống
nứa. Cô ấy ngồi xổm cúi xuống thổi thì đít chổng lên. Hết một hơi thì
lại hạ xuống để thở. Khổ nỗi cô ta ngồi dạng háng qua một cây củi dài mà
đầu ngoài có cái chõe ra như đuôi cá. Thằng Thơm (CK Hòn Gai) thách:
đứa nào trêu cái Ấu mà nó không chửi thì ăn cả suất cơm trưa nay. Tôi
liếc cây củi chạy dưới đít Ấu nghĩ ra cách và nhận lời. Cả lũ nín thở.
Đợi lúc Ấu cúi xuống thổi tôi dẫm vào đuôi cây gỗ, nó bật lên Ấu nhao
đầu lên phía trước. May, cô ta chống tay vào thành bếp lò. Chúng nó
không dám cười to còn Ấu đứng dậy ra giếng đứng rất lâu im lặng…
Tôi đi bộ đội sau đó một tuần. Kể từ ngày ấy Đại từ với những bữa cơm
độn ngô vàng chan canh bí xanh thỉnh thoảng hiện về. Mà lúc nào nhớ Đại
từ là nhớ đến Ấu, nhớ cái khuôn ngực nở với tấm áo gụ may kiểu ở quê
mộc mạc khó quên. Chả hiểu sao nhớ tới lớp học trên vùng sơ tán ấy là
nhớ cái vệt mồ hôi của cô gái nấu bếp lớp mình.
Tôi trở về trường sau ba năm chiến đấu liên tục ở Tây Nguyên. TRường
về chỗ cũ và tiến gần ra đường số 3. Thấp thoáng những ba lô của lính
vào mùa đông 1975 trong khu hành Chính. Tôi đến ngôi nhà lá có cái ô cửa
sổ có tờ giấy đề Văn thư. Người con gái ngồi trong ô cửa là Ấu. Thoáng
giật mình, tôi chững lại để thằng Tăng Tiến nộp trước. Ấu không ngẩng
lên chỉ hỏi: Anh ở K5E à? Anh Luân còn sống không? Tôi bấm thằng Tăng
Tiến. Tiến cười: Nó chết rồi. Người con gái Văn thư nói khẽ: nghịch thế
dễ chết lắm. Vẫn cúi đầu làm giấy tờ. Tôi nhìn Ấu đẫy ra, tóc ngay ngắn
cái áo cổ lọ được khoác ngoài cái đại cán xanh cửu long dáng công chức
hẳn lên. Cô Ấu chị nuôi nay đã xinh hơn oai hơn rồi. Tôi đưa giấy vào,
cô ta không nhìn lên chỉ nhìn vào tên người trên tờ giấy giới thiệu rôi
đột nhiên thở dài cầm tập hồ sơ của tôi để ra một phía nói nhỏ nhẹ: để
làm sau, đến người khác vào đi. Tôi chờ nửa tiếng đòng hồ nghĩ bụng Ấu
vẫn nhớ chuyện ngày xưa… thù mình rồi. Hồi lâu vắng người Ấu gọi: anh
Luân ơi, anh có bị thương không? Tôi bảo không! Ấu lại bảo vào bộ đội
anh có hay trêu gái không? Tôi bảo trong chiến trường chả có gái mà
trêu. Đưa tập giấy tờ trả cho tôi Ấu bảo lớp anh ra trường đi hết rồi,
anh lại chậm mất mấy năm nhỉ mà cũng còn may chứ bao nhiêu anh không về.
Ấu thở dài nhìn ra thung lũng có những cái ao cá xen lẫn ruộng lúa mùa
đông.
Ngoài xa, phía bờ ao đi lên thấp thoáng ba lô con cóc và những cái
lưng gù gù. Tôi không biêt nói gì cầm giấy về lớp K9A. Hai năm học tiếp
đôi lần nhìn thấy Ấu trên văn phòng nhưng chưa lần nào Ấu nhắc lại cái
chuyện ngày xưa tôi làm Ấu lao đầu vào bếp.
NTL 2013- tháng 3
A luân vào trường trước tôi 1 khóa.K6 bọn tôi không may mắn được ở gần túp lều "nửa là bếp nấu, nửa ngăn đôi cho thằng..." Trong thời gian là lính A có ân hận hay nuối tiếc gì không khi phải xa cái bếp ấy vì khi A trở về "chưa lần nào Ấu nhắc lại cái chuyện ngày xưa tôi làm ..." .Tếu cho vui,chuyện A viết hay dù thật hay giả .Tác giả có con mắt rất tinh tường,rất chịu khó "quan sát" biết chon lọc hình tượng trước khi truyền tải câu chuyện tới anh em cơ điện.Thank you
Trả lờiXóa