Trần Vũ Liệu - CCB K6-1040
Ngày 27 tháng 5 năm 2012 chúng tôi lên đường về thăm lại cầu Ca, một địa danh in dấu những tháng đầu nhập ngũ và huấn luyện trước khi đi B của các CCB đoàn 1040 đại học Cơ điện . Chiếc xe 7 chỗ inova của anh Quỳ, CSV k4-k8 đưa chúng tôi từ TP Thái Nguyên, theo hướng Phú Bình, đi chừng 40 cây số thì đến cầu Ca.
Thị trấn Cầu Ca
Cầu Ca
Cảnh vật bây giờ so với ngày ấy giờ đã đổi thay nhiều, tuy
nhiên hình dạng ngã ba tại khu vực cầu Ca vẫn vậy, vẫn là một thị tứ nhỏ với
dăm chục nóc nhà chủ yếu là các hàng quán dịch vụ san sát bên nhau. Chúng tôi hỏi
thăm để tìm một quán ăn thì được một anh xe ôm chỉ sang một quán ăn nhỏ, nhìn bề
ngoài cũng xuềnh xoàng song vào bên trong lại được một chỗ ngồi mát mẻ với hàng
hiên rợp bóng mát và hai ba bộ bàn ghế ăn rộng rãi. Mọi người ngồi nghỉ ngơi uống nước trong khi Hội
trưởng Quỳ đã chạy biến đi đâu mất, và lúc sau về thì đã tuyên bố gặp lại một em
năm xưa, người em bán nước năm nao tên Hằng, giờ đã thành bà chủ một đại lý
trong phố. Chúng tôi ngồi ăn bữa cơm đạm bạc rau dưa, canh cà pháo với thịt kho,
trứng rán mà trong lòng bồi hồi.
Đầu cầu Ca
Cầu Ca ơi, có ngờ đâu sau 40 năm chúng tôi lại được về
bên cầu Ca thân yêu, nơi ghi dấu của chúng
tôi một thời thanh niên trai trẻ với bao hoài bão ước mơ để rồi phải gác lại mà
cầm súng lên đường từ đây đi vào chốn đạn bom mà mấy ai nghĩ đến ngày quay lại.
Ăn xong Hội trưởng Lý Quỳ dẫn cả đoàn sang bên quán “em”
Hằng để uống nước và giao lưu. Tiếp chúng tôi là một phụ nữ luống tuổi, tóc đã nhuộm
đen bao quanh một khuôn mặt bầu bĩnh, phúc hậu. Chị đi ra đi vào, vừa bán hàng vừa tiếp chúng tôi với
vẻ cảm động ra mặt. Chuyện đời, chuyện nhà, chuyện ngày ấy đan xen nhau không dứt…
để đến bây giờ thì chị đã 58 tuổi rồi, góa bụa và các con đã khôn lớn. Chị nói “Em nhớ các anh bộ đội ngày ấy lắm,
nhưng cũng hiếm có anh nào quay lại với cầu Ca chúng em”. Đúng là hiếm có một
cuộc gặp mặt như thế này, không phải là là những người họ hàng nhận nhau, cũng
không phải là những người bạn xa nhau lâu ngày gặp lại, mà là hơn thế, là những
người từ đây ra đi, đã 40 năm rồi lại lần về theo kỷ niệm.
Chị phân trần là
không nhận ra chúng tôi, đúng, chị nhận ra sao được khi mà năm ấy hết lớp này đến
lớp nọ đến đóng quân ở đây, họ đến quán chị uống nước, nói dăm ba câu chuyện, rồi
ra đi. Có thể có anh yêu vụng nhớ thầm chị, có thể có anh nhớ chị về một nụ cười,
một cái liếc trộm đầy ý tứ,… tất cả, tất cả họ đều mang theo bên mình, để rồi
40 năm họ lại mang về đây những kỷ niệm như còn tươi rói ấy. Hội trưởng Lý Quỳ
là người nhớ nhất những kỷ niệm xưa ấy. “Hồi ấy tớ với thằng … hay ra đây, đúng
chỗ này ngồi uống nước, em có còn nhớ anh …., anh ….không?”. Kỷ niệm đua nhau
hiện về làm chủ lẫn khách đều bồi hồi nhớ lại.
Vì thời gian ko còn
nhiều, còn phải thực hiện nốt mục tiêu chính là tìm lại nơi đóng quân năm xưa
nên đoàn xin phép chia tay. Cả đoàn tập trung chụp ảnh kỷ niệm với “em” chủ
quán trước cửa quán rồi lên đường.
Từ cầu Ca, đi vào
nơi đóng quân phải đi một quãng đường chừng vài trăm mét, sau đó là rẽ. Tuy
nhiên rẽ chỗ nào và rẽ phải hay trái thì
lại nổ ra cuộc tranh luận. Dũng chít cho rằng phải đi xa hơn và rẽ trái, nhưng
3 người là Quỳ, Liệu, Cường thì khẳng định là đi gần thôi và rẽ phải.
Sau cánh lúa này là thôn Phú Thanh của C2 đấy! |
Sau một hồi hỏi đường
thì con đường đất từ nơi đóng quân ra cầu Ca cũng dần được nhận ra. Vẫn là con
đường ấy, hai bên vẫn là ruộng lúa xanh ngút ngát, và đó chính là thôn Phú
Thanh, xã Thanh Ninh, Huyện Phú Bình, Bắc Thái (Thái Nguyên).
Đến đầu thôn thì có
sự phân vân về cái sân kho hợp tác xã ngày xưa, khi mà ngày đầu nhập ngũ, trưa
ngày 29/5/1972 chúng tôi tập trung tại sân này lúc mà nắng giữa trưa đổ xuống
cái sân gạch làm mấy chiến sĩ mới ngã quỵ vì say nắng. Thông tin ban đầu là :
nhà văn hóa khang trang gần đường mà chúng tôi vừa đi qua là cái sân kho đấy,
nhưng linh tính mách bảo chúng tôi là ko phải. Thẩm tra lại bằng cách tìm người
già để hỏi thì đúng thật. Sân kho ngày xưa ấy ko phải là nhà văn hóa bây giờ mà
là một trường tiểu học ngay bên cạnh chỗ chúng tôi đang đứng, từ con đường đất
đỏ rẽ vào chừng 200m. Theo người dân đó kể lại thì ngày xưa đó chính là cái sân
kho hợp tác, là nơi từng là bếp ăn của nhiều đoàn quân huấn luyện tại đây. Vậy
thế là đúng rồi.
Sân kho hợp tác ngày xưa
Cảnh vật giờ đã
thay đổi nhiều, chỉ còn lại khoảnh sân trong ký ức, còn thì xung quanh sân đã
là các phòng học và sân chơi của các cháu nhỏ của một ngôi trường tiểu học. Còn
đâu cái cảnh những trưa hè nắng gắt, dưới cái nóng hầm hập bên các chảo cơm, chảo
canh các chị nuôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại chia cơm cho các chú tân binh ăn sau những
buổi tập luyện vất vả năm nào.
Sau một hồi cố lục
lọi lại trí nhớ về cái sân kho ngày xưa, chúng tôi cũng chụp ảnh ghi lại hình ảnh
cái sân ấy rồi lại lên đường đến thăm gia đình bác chủ nhà ngày xưa.
Con đường đất đỏ đi
qua đồng lúa, rẽ phải vào một con đường nhỏ bằng bê tông mới lên dốc vào một sườn
đồi thì đến. Đó là một ngôi nhà trên
lưng chừng một ngọn đồi thấp bằng gạch cũ ba gian mà phong cảnh đã nhuốm màu thời
gian với mái ngói bằng gạch ta cũ kỹ. Căn nhà với các cửa đóng kín trong khung cảnh
làng quê yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào với một nhóm khách ko mời mà đến . (Còn tiếp)
Tiếc cho các CCB1040 không tham gia chuyến hành hương này.40 năm trôi qua những kỷ niệm về một thời trai trẻ ngày xưa ấy còn sống mãi trong mỗi người lính già bây giờ.Những người dân thân thiết xưa cung không quên chúng ta có chăng quá lâu để họ phaỉ cố lục trong tâm khảm để nhớ ra từng người qua kỷ niệm.Tôi tiếc là D54 có quá ít coe Điện ở Hà nội để tổ chức các chuyến đi như vậy,dù cá nhân tôi đã lần thứ 2 về thăm Đại hóa.
Trả lờiXóa20 ngày chờ đợi phếp theo mà không thấy! Bị tường lửa chặn "họng" hay sao mà không viết được tiếp? Trác Dũng khen nhiều và cùng chờ đấy!
Trả lờiXóa