K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

15 tháng 1, 2012

Tháng Hai, có một ngày của Giang

Trác Dũng - K6mA

                                                                            "Năm tháng sẽ trôi qua, các cuộc chiến tranh sẽ chấm dứt, cách mạng sẽ thôi gầm thét, và chỉ còn lại bất diệt tấm lòng dịu dàng trìu mến và đầy tình thương của em".
                                                                                                               Con đường đau khổ -Alexei Tolstoi
          
                                                        ****    ****    ****                       
                                                                                               
Giang gặp lại nàng trong một đám cưới, mà gia chủ cùng là bạn của cả hai đứa.
Dễ  40 năm có lẻ, họ chưa gặp lại, thời gian đã phủ lớp bụi dày. Thậm chí, cả hai người bạn ấy phải qua sự giới thiệu có phần tinh quái của "ông bạn chung", rồi  ngượng ngịu nhận ra nhau.
Trong đám cưới, họ ngồi chung một mâm. Không khí náo nhiệt, thức ăn đồ uống, đâu còn có ý nghĩa gì nữa. Giang luôn hướng câu chuyện về nàng và tranh thủ ngắm nàng. Hình như nàng cũng vậy. Cả hai đang tìm lại dấu xưa.
Sau đám cưới,  hai đứa chào vội gia chủ, rồi cùng lao vút về hướng Phan Đình Phùng, tìm một quán cà phê  thanh vắng, máy quay đĩa  đang phát  nhè nhẹ dìu dặt những khúc tình ca của một thời chưa xa.
***
Bây giờ nàng đang ở trước Giang. Thật gần gũi mà cũng thật xa xôi.
Thời gian đã để lại khá nhiều dấu ấn. Dù  đôi mắt bồ câu của nàng vẫn mở to, đuôi mắt đã mờ mờ dăm vết chân chim. Đôi chân mày được chăm sóc khá cẩn thận, nét chì thanh tú, phảng phất làn mây man mác. Vài lọn tóc buông rủ, che bớt vầng trán hiền dịu. Đôi môi nàng thoa nhẹ lớp son, mỗi khi nàng nhếch mép cười nhẹ, cặp răng khểnh sáng bóng, phản chiếu ánh sáng, làm Giang nôn nao (Chợt nhớ ai đó nói" Con gái có răng khểnh là quái lắm")
Giang trấn tĩnh, rồi gọi tên nàng.
Tên nàng là tên một ngôi sao hay là tên một loài hoa cũng vậy. Nhưng nàng ngăn lại, nghiêng nghiêng đầu gần gũi:
- Giang quên nhiều quá rồi nhé, mình tên Hồng cơ mà .
Ái chà, nàng "đá"  nhẹ Giang (Giang đảo chao, khi nàng khe khẽ  gọi tên, giọng trong như khánh ngọc. Giọng nàng bao năm nay không hề khác lạ, dường như ngủ  trong tim Giang, đang bừng tỉnh dậy.)
Chả là, ngày mới "cảm" nàng, Giang đang đi xưởng trường, thực tập công nhân lần 1. Đang  tập iu nên Giang đưa tất những trăng, sao, hoàng hôn buông trên Tam đảo, gió chiều vi vu qua kẽ lá phi lao,… và  đưa cả lò rèn xưởng  trường vào những lá thư gửi cho nàng. Chẳng biết Giang tả lửa lò rèn đỏ lửa đẹp và ấm cúng ra sao, mà từ sau đận ấy, nàng cứ xưng danh là Hồng, Giang cũng thú vị lắm.
Chợt thấy phải giành thế "chủ động". Giang bèn nói:
- Có một ngày xưa, mình yêu bạn lắm nha…Giọng Giang ngân nga, kéo dài thăm dò.
Hồng hơi ngả người trên ghế, vồng ngực vươn cao, khiêu khích. Khuôn mặt nàng ửng hồng, mắt nheo nheo, nhìn lên dàn dây leo mé vách đối diện, cảm giác uẩn ức. Rồi nàng cười cười, nhìn thẳng vào Giang:
- Ôi trời ơi, hôm trước bạn T cũng nói với mình như vậy. Cái ngày xưa chả ai nói gì, để  mình cũng có lúc thấy chờ… một chút gì đó.
 Nói rồi, nàng bỏ lửng. Không gian im lặng, dù dàn loa nhạc vẫn đang  nhẹ nhàng thả  xuống bài  Besame Mucho lãng mạn.
Bất chợt, nàng chuyển đề tài.
Nàng kể, nàng đã phấn đấu thật nhiều trong công tác, học tiếng Anh thật xuất sắc, vượt qua cả lớp trẻ; rồi chuyện các con nàng học rất giỏi, loại đỉnh của trường Am; rồi chồng nàng tuy bận cũng dành thời gian chăm lo cho con (Điều này tôi thấy đáng nể, vì anh ấy đang là Thứ trưởng một bộ quan trọng và phức tạp…).
Bỗng nàng nhìn thẳng vào mắt Giang, cười cười  rồi nói:
- Mình biết nhà Giang rồi nhé. Có 1 lần đi công tác, hỏi thăm biết nhà Giang ở đó. Nhà mở hàng, mình vào nhưng không có Giang ở nhà. Hình như bà xã Giang đứng bán hàng…
(A, thì ra là vậy. Có ai bảo với Giang, những năm sau ngày cưới, trong đời sống vợ chồng, người phụ nữ, ít so đo với tình nhân của chồng, càng không thèm để ý xem chồng ghé chỗ lọ chỗ chai hát tý chút. Nhưng cực kỳ để ý, xem người xưa của chồng mình, cái người mà "Thủa ban đầu lưu luyến"  thế nào nhỉ, thế nào ấy nhỉ?)
Giang thấy cay cay nơi sống mũi, thương cảm cho người vợ chịu thương chịu khó, hết lòng vì chồng con, vì nhà chồng…
Nhưng, cái thằng đàn ông trong Giang trỗi dậy.
Giang biết nàng đang chờ câu trả lời. Câu trả lời, thuộc cái "không đi hết những ngày đắm say".  Ôi sao thật khó nói, biết bắt đầu từ đâu bây giờ.
Ngày ấy, ngày ấy nào đã phải là yêu chưa nhỉ?
Cái buổi sáng hè, trên con đường rừng nơi sơ tán, thấm đẫm sương đêm đọng trên cỏ cây. Giang thấy nàng trong bộ quần đen, áo trắng, đôi bím tóc đuôi sam lí lắc, nàng tung tăng như chú chim bồ câu nhỏ, trên thảm cỏ xanh. Nàng đang bứt những cành hoa mua của sáng mai, những cánh hoa màu tím lung linh, dễ gợi "Thủy chung tình bạn chùm hoa tím". Giang  cũng bẻ  vài cành đưa tới cho nàng. Nàng nhận và có chiều thích thú. Bỗng chợt nhớ bài thơ "Bói Hoa" * Giang  nói: " Bói hoa đi bạn ơi". Nàng hơi sững lại, rồi đọc một tràng câu dài dài, y như thần chú. Rồi bất ngờ nàng nhìn đăm đăm vào mắt  Giang rồi bảo: "Giang thấy thế nào?"- Giang lúng túng, phần vì  đang "rung rinh" cái nhìn thấu tim, phần vì Giang  có biết gì đâu, chỉ nhớ: Ngày xưa em thơ ngây/ Ngồi bói bông Hồng nở/ đoán tình duyên sau này / vẹn tròn hay dang dở… đọc .mà trêu nàng  thôi…
                                            
Ấy vậy mà nên chuyện. Giang nằm mơ thấy nàng. Giang kể cho nàng những giấc mơ ấy bằng những lá thư rất sinh viên . Nhiều lá thư được viết giữa trưa nắng đổ lửa, mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong  thư lại toàn cảnh trăng thanh gió mát. Thậm chí, có lần, thư viết vào ngày 30, âm lịch hàng tháng, nhưng trăng cũng cứ  mênh mông bát ngát…(Hình như nàng cũng biết, nên trong 1 lần viết thư trả lời, nàng nói cũng vào cái ngày Giang biên thư ấy, nàng lội qua sông, trời tối đen thui, đầy cảm giác cô đơn, sợ hãi… nàng nhắc khéo Giang, nhưng không phản ứng gì nhiều. Chắc là "cứ để yên xem sao")
Cứ như vậy. một ngày kia Giang phải đi bộ đội - Chưa kịp nói một lời của người "Đàn ông chân chính".
Giang kể cho nàng nghe những ngày Giang vào quân ngũ. Dăm ba lá thư gửi cho nàng. Lá thư nào cũng vứt bỏ ngoài vệ cỏ ven đường, qua đêm sương thẫm ướt, trông rất có vẻ phong trần. Để làm gì cũng không biết nữa, chỉ hòng mong, ai đó tốt bụng, nhặt được, thấy  phiện hiệu lính, bỏ giúp vào thùng thư.

Giang kể cho nàng nghe đoàn quân vào đến Nông Cống, tỉnh Thanh. Không biết vì lý do gì mà được nghỉ hành quân mươi ngày liền. Ở đó Giang gặp được những người bạn của mình ở phía trong đi ra. Họ đi lính trước 5-6 tháng. Có nhiều người đã hy sinh. Người còn thì băng bó đầy người, đau đớn.

Những ngày sau đó, mỗi sáng, ăn sáng xong, Giang lại tha thẩn đi ra thị trấn Nông Cống, vào 1 cửa hiệu sách xem nhờ. Anh chủ hiệu tốt bụng, cho Giang tùy chọn. Giang đọc được 2 tập truyện khá hay. Một  quyển là Những ngôi sao thành Eghe (Tác giả: Garđônhi Ghêzo) và quyển kia là Tính cách Nga (của Alexei Tolstoy)

Giang  bị ám ảnh bởi Alexei Tolstoy, về thân phận của anh lính xe tăng người Nga Êgo Đrêmốp. Giang nghĩ mình không có ngày về, hoặc ngày về của mình rất xa, rất xa. Hoặc giả  nếu may mắn mà về được thì đâu có được lành lặn…. .
Cũng lúc ấy, Giang nhận được thư nàng. Nàng viết thật nhiều, và bất chợt trong lớp lớp chữ đó, nàng bảo: "Giang nói gì đi chứ"…
Giang băn khoăn, ám ảnh bởi câu nói "nói gì đi chứ"  hàng tuần. Rồi  Giang "yêng hùng" như 1 chiến binh thật sự, ra sa trường không được vương vấn gì cả. Thế là Giang chủ động đứt liên lạc với nàng.
Nàng chỉ còn ở bên Giang qua những bài hát, những bài hát Giang chọn có tên của nàng. Mỗi khi hát đến câu hát có tên của nàng, Giang cố kéo dài, mặc cho lỗi nhịp - nghe thật  xao xuyến, đơn côi.
Nàng còn ở bên Giang khi bị sốt rét trận đầu. Hơn hai mươi ngày vật vã, lúc tỉnh lúc mê. Trong cơn mê, Giang gọi tên nàng…
Hồng chăm chú nghe Giang kể, mắt ngấn lệ.
Vốn bản tính sợ cảnh buồn, Giang  vội "phá đám" :
- Chuyện của mình có giống của Paven-Tanhia không nhỉ?
Hồng chăm chăm nhìn Giang, thở dài:
- Nhưng Tanhia không đền bù cho Paven đươc đâu.
- Ôi, Giang đâu có ý ấy, mình chỉ trêu bạn thôi mà.
 Giang nói rồi trầm ngâm, lòng e ngại nàng nghĩ sai về mình, (Hơn 40 năm, với tình cảm thánh thiện đâu có thể vứt bỏ dễ như vậy) vội hạ giọng nài nỉ:
- Hàng năm, chúng mình dành một ngày uống với nhau một tách cà phê nhé.
Nàng nói, - "Ít nhất là một lần, Giang chọn ngày đi"
Giang lưỡng lự.
 Nàng nói luôn -. "30 tháng 2, được không?"-
Giọng nàng thoảng bên tai Giang, mùi hương nước hoa  từ tóc nàng, thân nàng dịu dàng lan tỏa, ngọt ngào làm sao.
Giang  ngất ngây, lịm đi, se sẽ gật đầu.
***
Vậy là, sắp đến đến  tháng 2.
Xuân đang về tràn ngập lãnh thổ, sắc  xuân rạo rực.
Giang hít căng lồng ngực khí xuân thanh khiết, ngước nhìn bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh.
Chợt  reo lên:
Ơi,
Tháng 2 có ngày của mọi người toàn thế giới.
Tháng hai, có một ngày của riêng Giang.
Lần tới đây gặp lại, mình sẽ kể cho nàng chuyện gì nhỉ?
Thời gian ơi đừng làm mình quá xúc động.
 Giang ước ao được một lần… cầm tay nàng,
Ơi bầu trời đầy sao.
Ơi ngôi sao Mai, mãi sáng trong lòng Giang.
                                                                                                                                       
                                                                                                                                       Trác Dũng
                                                                                                                                   Viết cho 40 năm

·         *  Mời bạn xem trọn vẹn bài thơ này
·         BÓI  HOA
·      Ngày  xưa  em  thơ  ngây
Ngồi bói  bông  hồng  nở ,
Đoán  tình  yêu  sau  này
Vẹn  tròn  hay  dang  dở,
·         Nụ  hoa  như   ấp,
Giấu  kín  điều  em  mong .
Ý  hẳn  tình  chưa  đẹp,
Hoa  chưa  tươi  cánh  hồng?
·         Nhưng  tình  như  hương  nhẹ,
Đến  lúc  nào  không  hay,
Hoa  tình  yêu chợt  nở,
Hương  tình  yêu  say  say,
·         Gió  ơi, dùm  nói  nhỏ
Tới  vạn  nụ  hoa  hồng
Nở  đi ! hoa  có  biết 
Tình  yêu  đến  rồi  không?

Đoàn Lê

6 nhận xét:

  1. Tuyệt vời!
    Không có từ nào sát nghĩa hơn nữa.
    TD thân yêu! Lâu rồi mình mới được đọc một truyện ngắn( rất ngắn) và hay như vậy. Với một nhà văn chuyên nghiệp thì chẳng nói làm gì nhưng đây là bạn tôi đang viết về kỷ niệm cơ mà. Tiếp tục nữa D nhé, cậu giỏi lắm, mình không nịnh cậu đâu.
    Chào nhé. Tê

    Trả lờiXóa
  2. Trong chuyện này 99% là thật bởi nó là thật,chỉ có 1% là hư bơi nó hư thật.Đâm ra khi đọc xong mà buồn cho tác giả,một cái hẹn vô vọng như vậy thì chờ cho mỏi mắt mà không thấy nó đâu cả.Thế thì cứ âm ỉ mà gặm nhấm nỗi guồn đi nhé.Giang kều ơi .

    Trả lờiXóa
  3. Yêu là chết trong lòng một ít - Xuân Diệu nói thế! Nhưng tôi thấy tay Giang này chết nhiều lắm! 40 năm rồi vẫn đau đáu nhớ về ngày ấy và chờ mong... không biết từ ngày ấy đã được gặp lần nào chưa?!
    Nhưng vẫn còn vòng đời thứ 2 để làm lại đấy! Hãy lạc quan lên vì chợ Tình K6 đã mở ra rồi và mỗi năm ít nhất sẽ họp 1 lần, bạn đừng nên bỏ lỡ! Vui cực luôn!

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn Tế, Thọ, ĐVD
    Tế vẫn như hôm nào ở Vân đồn, dậy sớm thế.
    Bạn ơi, mình chỉ kể chuyện mà mình nghe được qua 4 năm ở lính và những ngày sau đó. Chứ tụi k7, k6 chúng mình ngày ấy trẻ quá , nên chưa biết gì. Kể chuyện có gì ngô ngê mong được thứ lỗi.
    Mình mong các bạn góp ý cách viết nhé. Thân ái

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Từ hôm BLOGSPOT có tiện ích trả lời trực tiếp các nhận xét thì cái hiển thị giờ của nhận xét bị sai đi, cụ thể là chậm 14 giờ so với giờ thực VN. Vì họ lấy theo giờ địa phương của Đại bản doanh GOOGLE đặt tại thung lũng Valeri gì đó của bang Ca-li nên chắc họ sẽ sửa lại sau. Tế viết còm lúc 5h31 sáng 15-1 (giờ google) tức là viết lúc 19h31 ngày 15-1 giờ Hà nội (hơn 7h tối). Vây nhé!

      Xóa
  5. Đẹp và bay bổng, chữ và cảnh chọn toát ra chủ đề ngay từ lời dẫn.
    Sáng tạo ra nhân vật và đặt vào một hoàn cảnh thực như mơ đó là tài của người viết. Cái giỏi của tác giả là ai khi đọc cũng thấy mơ mơ có mình. Viết được thế này phải chắt từ tim ra.

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]