Buổi sáng đẹp trời. Vừa bảnh mắt chả hiểu sao bà xã không nhắc ai lại nhắc Ngô Bảo Châu, vào mạng té ra Ngô Bảo Châu mở lại blog rồi, he he.
Trong lời đề từ cho cái blog hiệp 2 này, Châu viết: “Trong cuộc đời mình, mỗi chúng ta thường xuyên phải đối mặt với lựa chọn : tiếp tục bấu víu vào những kế hoạch còn dang dở hay là buông cho nó trôi đi theo dòng chảy của thời gian. Duy trì cái blog Thích Học Toán là một trong những chuyện như thế.
Có bao nhiêu thứ với ta là gắn bó nhưng ta vẫn phải coi nó như vĩnh viễn thuộc về miền của ký ức. Sức có hạn, nếu trái tim không để những thứ nặng nề ở lại phía sau thì đôi chân làm sao mà “rảo bước với thời gian”.
Nhưng tình thân của nhiều bạn đọc với blog Thích Học Toán đã làm cho người coi chùa ấm lòng. Hôm nay blog được mở lại để đáp lại cái tình đó. Nhưng chúng ta sẽ giữ gìn để nó không lại trở thành một hòn đá níu bước chân ta.“
Đúng rồi. Một khi blog không còn của riêng mình, nó là niềm vui của nhiều người thì việc dứt áo ra đi không phải chuyện dễ dàng. Mình ít nhất ba lần định bỏ quách blog cho nhẹ nợ. Biết đâu khi bỏ blog, hết can tội “bị lực lượng thù địch lợi dụng,” thì mình lại áo mũ xênh xang, giải thưởng giải thiếc, danh hiệu danh heo, trong làng văn nghệ ai có cái gì mình có cái nấy. Nói thế thôi, chơi món văn nô tuy danh lợi đầy nhà nhưng rất dễ rơi vào bẩy điếm nhục, muôn năm không rửa được ô danh, chẳng dạị.
Cách đây ít lâu, ngồi tán chuyện blog ở 5 Hàn Thuyên, Châu nói blog vui nhất là còm, sợ nhất cũng là còm. Mình hỏi ông sợ nhất loại còm nào. Châu cười hiền lành, nói thứ nhất còm hâm thứ nhì còm sến. Hi hi blog toán còn có hâm và sến hèn gì blog văn hâm và sến cao như núi dài như sông, nhiều khi nản quá mà không biết làm thế nào. Mình thì sợ nhất còm điên. Bà con đang tán chuyện vui vẻ, bỗng đâu có một ông nhảy vào chửi mấy câu rất chi là vô văn hóa, xóa đi sợ người ta cho mình hèn, không xóa thì cả làng nhảy vào chửi nhau với nó, chẳng ra làm sao. Mình nói với Châu bog có những mặt trái khó chịu đó nhưng bỏ đi thì phí lắm. Chỉ cần nghe Bảo Ninh nói “sáng nào tao cũng xơi xong blog của mày rồi mới đi ăn sáng” là sướng rồi. Có hôm Bảo Ninh nhắn tin: “Lên bài nhanh lên để tao còn đi ăn sáng”, hi hi cực sướng. Sự sung sướng dần dà biến thành một nghĩa vụ, thế mới cực. Châu mỉm cười không nói gì.
Ai cũng thế thôi, mở blog mà không ai thèm ngó ngàng trước sau gì cũng bỏ, nhưng nếu được nhiều người mến mộ thì mới giật mình nhận ra blog không còn sở thích nữa, nó là trách nhiệm là nghĩa vụ. Rõ là ách giữa đàng lại quàng vô cổ, nhưng nghĩ cho cùng cái ách nhọc nhằn này không thể không quàng, bởi vì đó là tình yêu của mọi người dành cho mình. Châu đã nói: “để sống một cuộc sống có ý nghĩa, ta nên tránh làm những việc vô nghĩa.” Việc Châu mở lại blog càng làm cho mình vững tin thêm blog có ý nghĩa thế nào đối với mình, mình không bỏ được cũng vì thế.
Blog của Châu là blog Toán, trước đây có tên Thích học toán, trước đây nữa có tên Hòa thượng thích học toán, mở lại blog Châu cài thêm hai chữ “sổ tay”- Sổ tay thích học toán- ý muốn nói từ nay em chơi toán thôi nhé, sẽ không còn có món Về sự sợ hãi nữa đâu, mấy bác phòng chống diễn biến cứ yên tâm. Hi hi khó lắm Châu ơi. Toán là một phần của cuộc sống, cuộc sống lem nhem làm sao có thể đắp tai cài trốc chúi mũi vào làm toán được. Ngày xưa mới blog, mình cũng định chơi món văn, nhưng rồi gặp lắm chuyện không ngửi không được, điên lên mới nhảy sang thế sự, dù biết thế sự không phải là sở trường của mình.
Nghĩ mà xem, khi cuộc sống bất cập và méo mó, khô héo và ô nhiễm thì làm sao có văn hay toán tốt,. Vì thế vẫn mong chờ ở blog của Châu những gì không phải là toán, không chỉ riêng toán, những gì cao hơn toán, sâu nặng hơn toán, đó là Đất nước.
Nguyễn Quang Lập
Nội dung bài này không phải chỉ giống với “Tâm Tư” của riêng Mõ đâu. Tôi tin rằng còn giống với của nhiều người lắm- những người có trái tim vẫn đang còn thổn thức vì đồng loại, những người mà căn bệnh “ung thư Xã Hội- Vô Cảm” chưa giết chết được họ.
Trả lờiXóaTrong các loại khổ trên đời này tôi cho rằng “Biết mà không nói được ra ” là khổ nhất vì nó làm người ta bức bối,u uất trong tâm can dễ sinh bệnh mà tử .May mà có Blog để trút bớt muội phiền chí ít thì cũng giảm stres để sống lâu hơn mà chơi mà uống.Nhưng muốn nói cũng khó lắm đó,nói mà không chuẩn thì bị các “đồngchí “săm soi”cũng nguy.Quan lại cho chí thường dân đều vậy cả,cuối cung không nói vẫn là hơn vì nếu chết thì có mình ta chứ không làm xung quanh liên luỵKhổ quá nói cũng chết mà không nói cũng chêt vậy chọn cách nào đây, tuỳ vậy.Lếu láo mây câu cho vui thôi chứ chả có ai chết vì nói hay không nói đâu vì nó là quyền tự do của Dân mà.
Trả lờiXóa