Sang nhà bác hàng xóm, thấy cái ảnh "nghệ thực" quá nên xin coppy về để treo cho đẹp nhà, Bác Ruồi Trâu có thấy thì ủng hộ nhé.
Cảnh bà con vùng cao đang đi tắt đón đầu, phát huy nhân lực vật lực để làm giàu
Khiếp, mỗi nhà có đến những hai cỗ máy không dùng xăng, chỉ ăn cỏ thế thì lo gì xăng dầu tăng giá, cho bọn OPEC nó ngồi mà ôm xăng chết, cho cũng chả thèm.
Tinh thần nuôi con gì chả cần phải chờ chỉ đạo của trên, thời buổi xăng dầu điện cứ như vàng bốn con chín này thì cứ nuôi trâu như bà con, vừa dùng kéo cày, kéo gỗ, thừa thì bán cho bọn lái dưới xuôi lên mua. Mang về Thủ đô chúng hô biến thành thịt bò nếu thịt bò đắt là ra tiền.
Còn ruộng nương như vậy thì trồng cây gì ? cây gì hiệu quả thì trồng thôi, bản bên có mấy nhà anh em H'Mong còn giống cây hoa nhiều màu, sang mua ít đem về trồng rồi lại bán cho bọn miền xuôi lên mua. Tự cung tự cấp chỉ cần mua của dân xuôi ít muối là ổn rồi, lạm phát có lên cả ngàn phần trăm cũng chả lo.
Mỗi nhà chỉ đẻ từ 1 đến 2 con - cái cán bộ nó bảo thế, nó còn bán cho mấy cái bao cao su rồi hướng dẫn sử dụng qua cái chuôi dao rồi mà. Nhưng rừng đồi nhiều thế này thì 2 đứa làm sao giúp được, hai con trâu thì phải 2 thằng nó lái rồi, cái cán bộ nó có hướng dẫn cách để trâu nó lái tự động đâu ?
Thôi, trồng con gì, nuôi cây gì thì cứ tự làm vậy.
Cám ơn BBT blog K6! Nhìn cái ảnh "nghệ thụt" này mà mình lại nghĩ đến 40 năm về trước. Vào giờ toán, thầy Ngâm dậy toán, thầy Ngâm kể rằng:
Trả lờiXóaCó một tay ghi trong bài thi vào đại học năm 1970 là con một nông dân, nhà hắn đã ngàn đời nay làm nông dân rồi. Nghề nghiệp nông gia thì hắn đã sừng sỏ, vì hắn nói hắn đi cày ruộng từ lúc còn cởi chuồng cơ. Ấy thế, năm ấy nghe đâu Bộ trưởng ra đề toán, khó thật!... Hắn nghĩ mãi mà chả làm được bài nào!...
Cuối cùng hắn làm một bài thơ điền vào dưới chữ bài làm của đề thi toán năm ấy.
Bài thơ vô đề, thầy Ngâm đọc có một lần mà mình cứ nhớ mãi đến tận giờ.
Nhìn thấy cái ảnh "nghệ thụt" của BBT K6 mình nhớ lại ngay. Mình đọc lại cho các bạn nghe nhé.
Ta lại trở về nối nghiệp xưa
Chăn trâu cắt cỏ với đi bừa
Chão thừng, quang ếch quàng lên cổ
Hì hà hì hục sớm tối trưa...
Quả là "nghiệp xưa" bây giờ vẫn hơn hẳn cái "đi tắt đón đầu"!...
Cảm ơn Trịnh Xuyền! Lâu lắm mới thấy vào góp vui với hội! Có làm sao không? Cái Web của Bắc Ninh "chết rồi" hay sao ấy mà vào không được?
Trả lờiXóaMà công nhận cái ảnh đẹp và hay thật!
Bác Trịnh Xuyền ơi ! Chúng em truy cập vào địa chỉ trang web bác cho hôm uống bia năm vừa rồi ở Bắc Ninh toàn báo Not ! Ko ro nguyên do ?
Trả lờiXóaBỏ trang Web "hội CD Bắc Ninh " đi chuyển sang blog ấy , có gì ko ổn hỏi bác Dũng chít , hay bác Liệu ấy ( hai phù thủy cao tay lắm )
Hình như Xuyền nhớ chưa chính xác, Thầy Huỳnh mới dạy bọn mình, và Thầy đọc câu thơ này trong 1 nỗi bức xúc với K6A ko làm bài tập toán. Mình cũng định viết về kỷ niệm này đấy. Thầy Huỳnh người Hà tây, dạy chúng mình học kỳ 2, thầy cao, trắng , hơi gầy 1 chút, đeo kính cận... Đại loại, chúng mình ko làm bài tập, Thầy buồn, và đọc câu thơ này, có ý nhắc chúng mình đã đỗ vào được trường rồi cố mà học...
Trả lờiXóaNhân dịp này chúng mình tri ân thầy và các thầy cô khác nữa nhé. Chúc bạn vui khỏe.TKs