Loáng cái thế là đã hoàn thành bốn năm học chắc đợt nay được
nghỉ chuẩn bị đi thực tế rôi về trường làm đồ án tột nghiệp, nghe đâu trường sẽ
phân công giáo viên hướng dẫn đồ án để trực tiếp giáo viên hướng dẫn đưa sinh
viên đi thực tế. Thế là mình được về gần nhà để thực tập rồi. Thôi chuẩn bi mọi
thứ để lên đường đang loay hoay chuẩn bị quay lai thấy thằng bạn no đang học ở
trường bách khoa thằng bạn nó lên thăm
mình mà mình không biết. Thế là hai thằng kéo nhau ra quán ngồi tâm sự. Hoá ra
trường bách khoa cũng được nghỉ để làm đồ án tốt nghiệp. Tự nhiên thằng bạn đề
suất hai chúng mình cùng đi sa pa. Ư mình đâu đã biết sa pa nhưng trong tuí
chỉ có mấy đồng mà đi thì cũng nguy hiểm đấy. Đoán được suy nghĩ của mình thằng
bạn nói tớ vừa về nhà lên. Ừ thế thì đi mình quyết định. Nhét vài quần áo vào
túi của bạn hai thằng bộ luôn ra tầu.
Về đến Hà nội mới có 21h mà mãi 24h mới có
tầu đi lao cai hai thằng lang thang ở ga hàng cỏ mua chiếc bánh mỳ rồi vào ga
chờ tầu, tầu chạy từ Hà nội đến Lào cai thì đã 17h tối hôm sau. Xuống tầu hai
thằng thấy lạ hoắc chẳng biết đi đâu hai thằng lần mò tìm mua được hai cái bánh
sắn ngồi nhai. Lang thang mãi bỗng nhìn thấy một ngôi nhà có điện sáng phía
trong lại có đông người hai thằng mò vào xem sao. Hoá ra đây là thư viện có
mấy người ngồi đọc. Thôi thì hai thằng cũng vào ngồi và kiếm vài thứ ngồi đọc
và hỏi thăm có chỗ nào để trọ không chưa
kịp thì đã 21h rồi mọi người ra về hết, hai thằng cùn đành ngồi lại vậy. Chắc
không xong rồi một cô bé tiến lại nói “Hết giờ rồi các anh về cho em đóng cửa “Ôi người đâu ra mà xinh thế. Đúng một bông hoa rừng, mình mạnh dạn tiến về
phía em và nói anh về đâu bây giờ. Tự nhiên em nói hình như các anh không phải
người ở đây, mình tiếp luôn sao em
biết em nói vì em thấy các anh lạ hoắc. Thế là cả 3 người cùng ngồi xuống và nói chuyện. Bọn anh ở xa lắm lần đầu đến
đây không biết đêm nay ngủ ở đâu đây. Em đành dẫn chúng tôi đến một nhà trọ và
chờ chúng tôi làm thủ tục, xong chúng tôi ra cửa để cám ơn em và tiễn em về.
Đi được một đoạn em nói mời các anh về nhà em
chơi nhà em bên cốc lếu. Thế là cả 3 người cùng tiến qua cầu Cốc lếu để về nhà
em qua một cái chợ rồi xuống chân một quả đồi là đến một ngôi nhà lợp ngói, nhà
to cây cối um tùm. Bước chân vào cổng mình lùi lại còn em tiến thẳng vào và nói
to BỐ con có mấy anh ở vùng kinh tế cũ lên chơi. Tôi đành tiến lại gần cửa sổ
nhìn vào thấy môt ông già đeo kính lão trông rất phúc hậu. Đã đến đây rồi phải
vào thôi. Cháu chào bác ông già ngẩng
lên nhìn tôi tư đầu đến chân rồi nói các chaú ngồi đi thế là hai thằng khép nét
ngồi xuống bộ sa lông. Tôi ngẩng đầu nhìn lên thấy treo nhiều bằng khen rồi
huân huy chương và biết chủ nhà làm chức to của tỉnh hoàng liên sơn. Sau khi em
mang nước lên cho chúng tôi uống hai thằng làm 1 hơi hết ngay cốc nước. Chậm
rãi ông cụ nói các cháu lên đây nghỉ ở đâu. Tôi đành thưa chúng cháu ở nhà trọ
ạ, thế ăn cơm chưa, em gái nhanh nhảu nói
ở đây có chỗ nào mà ăn. THẾ LÀ ÔNG CỤ NÓI “Thôi về đây mà nghỉ chứ ở nhà nghỉ
nhiều rệp lắm còn Mai (tên cô gái) đi chuẩn bị cơm cùng ăn. Loáng cái em đã lên
nhà cầm tay tôi nói anh và em ra nhà trọ lấy đồ còn anh kia xuống bếp phụ mẹ em
sắp cơm. Ôi mình thở phào nhẹ nhõm ra ngay cửa cùng em đi ra nhà trọ. Thấy em
và gia đình quá thật thà nên mình cũng đành nói thật khi 2 anh em cùng đi. Tất
nhiên nói là sinh viên của trường Cơ điện đóng ở Thái nguyên và cả quê nữa. Thế
là em nhận ngay là đồng hương chả là ông cụ ở xuôi lên vùng kinh tế mới đã lâu
mẹ của em là dân tộc Sán chỉ trước gia đình sống ở Bát xát giáp biên giới đén
khi bố lên phó bí thư tỉnh thì chuyển lên Cốc lếu ở. Gia đình cũng được 4 người con anh lớn và chị hai đã lập gia
đình và ở riêng giơ chi còn Mai và cô út tên Liên còn mẹ làm ở cửa hàng ăn uống
.Thế sơ qua mình đã nắm được lý lịch gia đình. Hai đứa đi lấy được cái túi du
lịch về thì cả nhà đã ngồi sẵn sàng quanh mâm cơm chờ. Ông bố nói có một đoạn
đường sao hai đứa đi lâu vậy mình ngượng chín mặt đỏ gay. Em tự bịa ra chuyện
giữa đường gập bạn. Thôi tất cả ngồi ăn cơm, tôi ngồi xuống và nhìn mâm cơm có
thịt cá rau và canh. Suốt bữa ăn không thấy bà mẹ nói câu nào chỉ thấy em Mai
mồm miệng liến thoáng vừa ăn vừa nói. Chưa biết nếp tẻ thế nào em nói với mọi
người là con sẽ đi xây dựng vùng kinh tế cũ vv... Rồi bữa cơm đầu tiên cũng xong
em cho bát đĩa xuống bếp và kêu mình là anh và em cùng rửa bát thôi thi chiều em vậy mình đứng phụ chuyển
những bát đã rửa cho vào giá xong xuôi cả nhà cùng ngồi uống nước, tự nhiên em gọi tôi anh ra đây em bảo tôi
bước ra em chủ động nói ra ngoài cho thoáng anh ạ thế là hai đứa ra ngồi ở
chiếc ghế trong vườn nhà. Chưa kịp nói chuyện gì thi bà mẹ gọi về đi ngủ, hai
đứa lán lại một lúc cũng chẳng nói được gì rồi cùng vào nhà. Ông bạn đã nằm dài
trên chiếc phản ở nhà ngoài thế là chỉ
còn hai người khách ở nhà ngoài còn chủ nhà đã vào các phòng và đóng cửa hai thằng thì thầm nói chuyện rồi ngủ lúc nào
không biết
Vừa mở mắt nhìn
đồng hồ đã 8h rồi cả nhà im phắc ôi thế là mọi người đã đi làm hết cả thôi chết
hai thằng chẳng biết làm gì cứ vệ sinh cá nhân xong đã. Ngồi tự pha ấm trà hai
thằng nhâm nhi rồi nhìn nhau chỉ biết cười ông bạn nói con nhỏ áy mê mày rồi
đấy thoáng qua là tao biết. Mày đừng nói lung tung chỉ biêt cám ơn em và gia
đình họ quá tốt với chúng mình rồi. Hai thằng vừa hút xong điếu thuốc và cạn
ấm nước thì đã thấy tiếng hát véo von ở ngoài cửa, nhìn ra đã thấy em nhảy nhót
bước vào. Em nói to chào buổi sáng hôm qua các anh có ngủ được không, mình nói “như chết em ạ cám ơn em nhiều“. Em vào phía
trong vừa bước ra thì bà mẹ tay xách chiếc làn đầy các thứ bước vào, mình nhanh
nhẹn bước ra xách chiếc làn cho bà mẹ thế
rồi bà lại tiếp tục đi làm ở nhà chỉ còn em và hai thằng đực. EM tuyên bố tất
cả xuống bếp và phân công cho chúng tôi phụ em nấu nướng... Nhìn thấy cái chân giò tự nhiên mình nghĩ
ngay cái móm giả cầy mà mình khoái nhất, thế là mình hỏi em có riềng và mắm tôm
không em không hiểu riềng là gì thôi đành ra chợ vậy vừa bước chân ra cổng nhìn
vào bụi cây thì thấy luôn buị riềng thế khỏi đi chợ, lấy con dao ra đào thế là
có món giả cầy rồi. Mình tuyên bố với em là anh sẽ đảm nhiệm một món đặc biệt thế là em đồng ý và phụ giúp mình. Vừa làm em vừa nhìn mình chăm chú, thỉnh thoảng thằng bạn lai lên nhà uống nước, hình như nó cố ý tạo điều kiên cho hai người nói chuyện. Mình tập trung vào món giả cầy đâu thèm để ý đến em, còn em đi lại lăng xăng vừa làm các món khác vừa hát bài "cuộc đời vẫn đẹp sao" và liên tục nhờ mình giúp hết cái này cái nọ. Thậm chí em còn nhờ mình xắn cho chiếc tay áo v.v... Rồi 11h đến nhanh quá, các món cũng đã xong, mùi thơm của giả cầy bốc lên toả khắp nhà. Bỗng có tiếng nói từ trên nhà vọng xuống “Muì gì thơm thế“, hoá ra ông bố Mai đã về, con gái ông ton hót chạy lên khoe món đặc biệt của bạn con đấy. Mâm cơm với các món được bầy ra, cả nhà ngồi xung quanh thưởng thức các móm ăn mà hai đứa vừa trổ tài. THẬT MAY món giả cầy lạ miệng cả nhà thưởng thức không còn một miếng, ai cũng khen và hỏi công thức chế biến. Em được thể nói bạn con thật hoàn hảo phải không bố. Ông bố nói con gái bố chọn bạn thì tinh rồi. Ôi mình tự nhiên thấy hãnh diện và tự tin hơn nhiều. QUAN SÁT NÉT MẶT ÔNG BỐ VÀ BÀ MẸ, mình thấy họ cũng có thiện cảm với mình.
Đã qua một ngày một đêm ăn
chơi ở nhà người vừa mới quen kể ra cũng hơi lỳ đấy vì vậy tôi nói với em là
sáng mai bọn anh đi Sa pa. Tham
quan xong chắc bọn anh về luôn nên tối nay chào bố mẹ để mai bọn anh đi nhé. Em
bảo không được để em nói với bố đã. Chắc bố đã nghe được mình nói nên ông nói
mai bố cho xe để mấy anh em cùng đi Sa pa. Thật không ngờ chuyến đi này lại may
mắn như vậy. MÌNH THẦM CẢM ƠN TRỜI PHẬT DUN DỦI CHO GẶP MÔT GIA ĐÌNH THẬT LÀ
TỐT BỤNG. Thế là bữa cơm tối chỉ có hai ông khách và hai chị em còn bố và mẹ
thì đi ăn cơm khách. Trong bữa cơm bà chủ con lập kế hoạch cho chuyến đi Sa pa, mình có biết sa pa đâu mà bàn em có nói gì thì mình cũng chỉ ừ cho xong. Một
lúc cả ông và bà về xách thêm một ít đồ ăn thức uống. Ông nói đã chuẩn bị gì cho
ngày mai chưa, bố ủng hộ cho ít đồ này. Mai chạy ra cầm túi đồ và cám ơn bố, mình không biết nói gì vào ngồi bên cạnh Liên giở sách toán ra cùng làm bài. Chưa xong bài toán Mai vào và bảo: anh và em đi chuẩn bị vài thứ, thế là hai anh
em đèo nhau trên chiếc xe đạp vòng vèo ở Cốc lều rồi sang Lào cai tiện thể em lai vào mở cửa thư viện ngồi, mãi
chẳng ai vào đọc chỉ có hai người ngồi nhìn nhau tư lự thỉnh thoảng em trêu đùa
tôi, tôi đuổi em chạy vòng vèo quanh mấy chiếc bàn trong phòng đọc ôm chặt lấy
tôi. Hai đứa về đến nhà thì cả nhà đã đi ngủ chỉ còn thằng bạn đang ngồi uống
nước chờ tôi. Tôi chạy vào ôm lấy thằng
bạn nó rót cho tôi chén nước rồi thở dài nghe chừng có vẻ buồn. Tôi mời nó điếu
thuốc, hai thằng ngồi với nhau nhìn cùng cười gượng. Tôi chủ động nói thôi đi
ngủ để mai còn lên Sa pa. Thấy chúng tôi nói chuyện em lại ra và bảo ông bạn
của tôi đừng buồn em sẽ tìm cho anh cô bạn mới, em chủ động.
Chẳng hiểu sao đêm qua lại không ngủ được, cả đêm cứ
chập
chờn, hình như trong nhà cũng có người không ngủ, thỉnh thoảng vẫn có
tiếng động
và có bước chân đi lại. Rồi có tiếng xe ô tô xịch đến, thì ra đã sáng rồi,
gọi
ông bạn dậy vừa bước xuống nhà đã thấy Mai đã sắp xếp các thứ xong xuôi
cả. Thế
là 4 người lên xe, Mai phân công ông bạn tôi làm thủ trưởng ngồi gế trên
còn tôi
Mai và Liên ngồi dưới. Xe chuyển bánh
được mươi phút thì Mai đã ngủ, tự nhiên vai tôi trở thành chiếc gối cho
em ngủ, mới biết đêm qua em cũng không ngủ, còn tôi cũng ngủ từ bao giờ không
rõ, mở mắt tỉnh lại em vẫn ôm tôi ngủ thoải mái. Xe
dừng lại, lái xe nói tới nơi rồi, tôi lay mãi em mới tỉnh, hình như em còn
luyến
tiếc vì không được ngủ tiếp với chiếc gối là vai tôi.
Chúng tôi xuống xe
và tìm
một nhà dân để nghỉ, cho đồ đạc vào nhà xong tôi thấy mệt ngả lưng xuống
sàn
nghỉ. Còn em và mọi người ra ngoài chuẩn bi đến những địa điểm cần tham
quan. Ông bạn tôi đành gọi Liên đi cùng. Con bé Liên lại cứ đòi chờ tôi và
chị Mai
cùng đi. Thôi phải đi thôi tuy rằng hơi mệt. Cậy biết nhiều nơi nên em
cứ lôi
tôi đi hết chỗ này chỗ khác, có lúc em bảo Liên đưa anh bạn tôi đến một
vài chỗ
để tôi và em nghỉ chút ít vì em lấy lí do tôi mệt. Loáng cái đã gần trưa
em nói,
anh và em về chuẩn bị đồ ăn, thế là em cầm tay tôi kéo tôi về nhà trọ. Vừa ngả
lưng chút ít ông bạn tôi và Liên cũng về, chúng tôi lấy bánh và cơm lam
(cơm
trong ống nứa) ra ăn, không biết do đói hay sao mà ăn ngon thế. Trong
lúc ăn
em luôn quan tâm và đưa cho tôi thêm vì sợ tôi đói. Nghỉ trưa chút ít
buổi chiều chúng tôi đi
1 vaì nơi nữa. Em luôn sát bên tôi không
rời với cử chỉ nhí nhảnh làm tôi thấy mến em nhiều lên gấp bội, khi cả 4
người
tụ lại em tuyên bố tối nay ăn cơm ở nhà hàng. Gọi là nhà hàng nhưng nó chỉ hơn quán ở Tê ba nhất chút đỉnh. Em nói
anh ăn gì để em gọi, không biết có những món gì thôi đã lên đến đây thì
gọi món
thịt lợn rừng thôi, tôi tranh thủ gọi hai cốc rượu, cô nhân viên nói đây
chỉ có
sán lùng thôi, tôi không hiểu em phải giải thích cho tôi là loại rượu
sán lùng
của dân tôc trên này, thôi thì cũng được. THỊT LỢN RỪNG QUAY SAO NGON
THẾ họ
cho thêm loại lá rừng vào làm cho mùi thit rất thơm. Rau ở sa pa cũng ngon
không
kém ,.Công nhận đã lâu mình chưa được ăn một bữa ngon như vậy .Có lẽ
cũng do có
em bên cạnh hay tâm tình thoải mái .. ngon và thoải mái trong đầu thầm
nghĩ
thật sự cám ơn em thật nhiều .Trời đã ngả về chiều em nói với tôi ở lại
mai mới
về .tôi nghĩ cứ như thế này mình muốn ở lại luôn nơi này không về nữa
.Thật
không may lái xe nói mai ông cụ đi họp huyện như vậy thì phải về rồi .EM
NÓI
MAI ĐI XE KHÁCH ,nhưng một ngày chỉ có một chuyến thôi mà chạy từ sáng
sớm thế
thì ở lại làm gì thôi ta về thôi tôi đành quyết định .tôi và em đi dong
chơi
một chút nữa rồi về nhà trọ lấy đồ tất cả ra xe khi lên xe em Liên đề
nghị anh
ngồi ở giữa vì em cũng muốn dành anh làm chiếc gối không cho chị Mai độc
quyền
.tôi đành làm vật hi sinh cho hai cô em vậy . con bé Liên phải chịu thua
chi nó
khi nó thấy chị nó nằm ra gế và gối đầu lên đùi anh nó .Xe về đến cốc
lếu mình
mỏi hết cả người chạy thẳng vào nhà nằm nghỉ .Đang thiu ngủ em đến lay
mình dậy
,nhổm dậy đã thấy cả nhà ngồi quanh mâm cơm .hôm nay tư nhiên ông bố lại
để sẵn
chai rượu cà ba cái ly .Mình vừa vào ngồi thì em đã cầm chai rượu rót
vào ba
chiếc ly ông bố nâng li nói chúc mừng thôi không hiểu thế nào cứ cụng li
đã thế
cứ vơi rồi lại đầy uống được ba bốn ly
bỗng nhiên ông nhìn mình và hỏi quê cháu ở đâu cha mẹ thế nào ,thằng bé
tái mào
và chậm rãi nói hai chúng cháu cùng quê rồi cũng khai rõ lí lịch cho ông
cụ .Rồi
bác cũng quê dưới đó lên khai hoang lâu rồi từ lúc bác còn nhỏ giờ dưới
đó chỉ còn anh em họ thôi Mai mà về dưới đó thì tốt quá ,MÌNH sững
người chỉ vâng dạ cho qua ,AI ngờ ông nói mai bthôi thì mạnh dan nói thế
thì
tốt quá vì thực lòng mình cũng yêu em từ lúc nào không rõ .thời gian tới
bon
chau còn làm đồ án tốt nghiệp sau đó còn bảo vệ đồ án mới được ra trường
.sau
này không biết được phân công về đâu
theo cháu cứ để thư thư rồi sẽ tính bác ạ ,Ông cụ cũng ừ .Thế là chuyến
của mình và mai kết thúc ông cụ gọi mình và thằng bạn ra ngồi uống nước
Thu dọn
song em ra và rủ tôi di dạo,.Đêm đó muộn rồi mà hai chúng mình vẫn ngồi
tâm sự
Hôm sau hai chúng tôi trở về
trường từ đó tôi và em thường xuyên thư từ trong lúc tôi làm đồ án em lên tận
trường để thăm tôi .ra trường tôi được
phân công về quê đúng như mong muốn .Ôn
định công việc cứ được nghỉ là tôi lại lên lao cai chúng tôi lai gập nhau thời
gian trôi đi tôi đã trở thành một thành viên trong gia đình .một điều chúng tôi
chưa thành gia đình được chả là năm 1976 tôi gập em thì em mới gần 15 tuổi thôi
đành chờ vậy khi em đủ tuổi thì chiến tranh biên giới xem trên ti vi thấy đại
bác nó bắn trúng nhà .tôi cũng được điều vào quân đội chuẩn bi chống quân trung
quốc tôi muốn lên lào cai xem gia dình thế nào song chiến tranh đang tiếp diễn
với lại tôi không được nghỉ nên không lên ngay được
Sau khi biên giới ổn định tôi
cũng được về cơ quan cũ công tác tôi lên ngay lào cai thì ra gia đình đã sơ tán
về Yên Bái trước chẳng hiểu sao tôi tìm đến em thì em đã lấy chồng lý do em đâu
có nói mà chỉ gục vào tôi khóc để cho em yên ổn gia đình tôi không liên hệ với
em nữa đối với gia đình khi trở về lao
cai tôi vẫn là 1 thành viên hôm cưới em Liêm tôi vẫn lên chúc mừng đến nay chúng
tôi vẫn điện thoại hỏi thăm nhau
còn nữa....
40 năm sau tên gián điệp Lâu này mới tự lộ mặt.ngày đó mà dám đi chơi xa như vậy thì phần thưởng hoa rừng cũng xứng đãng thôi.
Trả lờiXóaNăng khiếu viết văn ra phết! Hình như vào học nhầm ở trường Cơ Điện phải không Lâu?
Trả lờiXóaĐây là kỉ niêm của mình đáy tí nữa thì thành hiên thực đáy nếu không có chiến tranh biên giới . Cám ơn CCB1O4O
Trả lờiXóa