Có lẽ không giống như mọi người, lấy được vợ là người mình yêu, nên mình tuy đã nghỉ hưu gần toàn phần, thân thể đã thoái hóa khắp mọi cơ quan nhưng mỗi lần nghe nhắc đến từ "người yêu" vẫn xúc động lạ thường! Phải là một sê-ri chuyện mới kể hết được, hôm nay chỉ xin kể một phần thôi. Khi nào các bạn K6 hưởng ứng nhiệt liệt, ai cũng kể chuyện của mình cho nhau nghe thì mình cũng không còn gì để giấu kín nữa! Đồng ý không nhỉ?
Hôm ấy đang nằm viện nhưng đã đỡ phần nào nên khi mõ blog K8 rủ đi Công viên Hòa Bình chụp ảnh, mình đồng ý ngay. Khi chụp được các kiểu phong cảnh công viên cũng kha khá thì mình phát hiện ra một loài hoa nhỏ nhắn xinh xinh và bỗng nhớ đến cô bạn gái thời học sinh cấp 3 với những rung cảm đầu tiên... Bông hoa nó đây:
Tôi cứ mân mê nó trên tay, ngắm nó đủ theo các góc nhìn khác nhau và nhớ về một thời đã quá xa...
Hè năm 1969, sau khi học xong lớp 9, cả thị trấn và trường cấp 3
từ nơi sơ tán được trở về nơi cũ trước khi chiến tranh, mình bỗng được làm hàng xóm
cách nhau mỗi cái "dậu mùng tơi" với một cô bé vừa học xong lớp 6. Một
buổi sáng, còn sớm lắm, mình đã thấy cô bé mang cái lưỡi cày được
nướng trên mấy hòn than đỏ ngồi trước cửa nhà với đôi tay thoăn thoắt là
phẳng những chiếc lá cọ non (lá nón). Sáng đấy mình quên hết mọi việc
chuẩn bị phải làm, đứng ngẩn ra ngắm em... Chắc em không biết vì "em còn
bé lắm", mà mình cũng có hơn em mấy đâu. Chỉ biết là thấy thinh thích, thế thôi!
Còn hôm nay cũng giữa mùa hè nắng chói chang mình lại run bắn lên khi ngồi sau xe máy và tiếng cái điện thoại vang lên bên tai:
- Ông này, sao không về quê mà cứ ở mãi dưới đấy nhỉ. Để "người yêu" chờ mỏi mắt mà chẳng thấy đâu.
Thánh thật! Mình vừa mới nhắc thầm "người ấy" trong lúc ngắm hoa ban nãy mà giờ lại có chuyện đó thật sao?
- Ông nói cái gì đấy? Ai mà ông bảo là "người yêu" đấy?
- Ô! Ông không biết thật à? "Nó" về quê được mấy ngày rồi, có ý tứ hỏi thăm về ông nhiều lắm! Mà chuyện của ông nổi tiếng thế sao ông lại không biết nhỉ? Nó viết chuyện rồi tung cả lên mạng. Ở đây ai cũng biết. Nếu ông chưa biết thật thì về ngay và nhớ mang cái gì giá trị để đổi lấy thông tin nhé! Nói thêm để ông tin nhé: có phải ĐVD và TTH không?
Còn hôm nay cũng giữa mùa hè nắng chói chang mình lại run bắn lên khi ngồi sau xe máy và tiếng cái điện thoại vang lên bên tai:
- Ông này, sao không về quê mà cứ ở mãi dưới đấy nhỉ. Để "người yêu" chờ mỏi mắt mà chẳng thấy đâu.
Thánh thật! Mình vừa mới nhắc thầm "người ấy" trong lúc ngắm hoa ban nãy mà giờ lại có chuyện đó thật sao?
- Ông nói cái gì đấy? Ai mà ông bảo là "người yêu" đấy?
- Ô! Ông không biết thật à? "Nó" về quê được mấy ngày rồi, có ý tứ hỏi thăm về ông nhiều lắm! Mà chuyện của ông nổi tiếng thế sao ông lại không biết nhỉ? Nó viết chuyện rồi tung cả lên mạng. Ở đây ai cũng biết. Nếu ông chưa biết thật thì về ngay và nhớ mang cái gì giá trị để đổi lấy thông tin nhé! Nói thêm để ông tin nhé: có phải ĐVD và TTH không?
Một loài hoa dại thật lãng mạn |
Thôi chết rồi! Chuyện mình giấu kín mấy chục năm mà sao lại có trên mạng được? Thế là tối ấy gõ đủ các kiểu dò tìm trên mạng mà vẫn không ra kết quả gì.
- Này ông, tôi tìm đủ mọi cách mà không ra kết quả gì! Mình gọi điện về cho ông bạn.
- Muốn có kết quả gì thì phải mang đồ trao đổi về đây. Sẽ có kết quả ngay.
Hóa ra mình bị lừa! Nhưng qua đó cũng thấy hình ảnh của cô bé lớp 6-7 ngày nào vẫn còn in đậm trong tâm hồn mình.
Lại tiếp, những chiếc lá nón nhỏ nhắn, gấp nếp sau khi qua bàn tay em trở nên trắng sáng và phẳng phiu, đẹp hẳn lên. Xong việc ấy, em mang tất cả đồ nghề và nguyên liệu để làm nên chiếc nón ra. Mà lạ thật, cả phố có một mình em làm nón. Em học nghề ở đâu, từ bao giờ trong khi em mới tròn 13 tuổi?
Em cứ thoăn thoắt hết việc này sang việc khác như một cái máy, không để ý gì xung quanh, trong đó có một người cứ đắm chìm trong những cái nhìn...
(Còn tiếp - Mỗi ngày viết thêm một chút)
Lần đầu xuất bản lúc 00:10:15 ngày 28-8-2013
Bổ sung 1 đoạn lúc 06:15:20 ngày 29-8-2013
Ừ ,đã bốn mươi năm rồi đấy nhỉ ?
Trả lờiXóaVậy nên kể ra đi kẻo lúc có muốn cũng chẳng kịp.tiếc là mình kể sắp hết rồi nên còn phải bới xem còn trong góc khuất nào vét nốt ra cho bà con vậy.
Bông hoa nhỏ xíu được nhắc ở đây đã 44 năm rồi đấy ạ! Khi ấy vừa ở nói sơ tán về lại thị trấn....
XóaHoan nghênh bác Chít, sau một hồi nằm viện đã tái xuất bằng những "siêu phẩm" tuyệt vời! Đúng là chỉ có bác Chít mới có những ý tưởng thật đẹp đến như vậy!
Trả lờiXóaA hà, Dũng chít hồi xuân các bạn ạ.
Trả lờiXóaNếu vậy chúng mình cùng nhau viết kể về mối tình.... đầu nhé.
Bạn Dũng chít vòng vo nhiều quá. Nên chăng : " Yêu ai cứ bảo là yêu".
Bữa nao mình rỗi cũng tham gia với ĐVD ( cứ viết đại lên, trúng thì trúng , chả ai phê phán nặng làm chi !)