K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

5 tháng 12, 2015

CHUYỆN TIỂU ĐỘI TÔI (PHẦN 3)



TRẦN MINH HẢI - K6I
 
      Sáng 14.11,1972 đi ăn sáng về đã nghe eng éc chỗ chuồng lợn, nàng dâu út cụ chủ nhà mặt hớn hở khoe: ”Các anh ơi chiều nay nhà em về chơi rồi!”. Rõ là mừng nhẻ, cưới vợ dăm tháng đang mặn nồng tình ái thì chú nó nhập ngũ đi B, chừ thằng cu đã hơn 1 tuổi. Bố thằng cu bị thương ở đẫn mông đang an dưỡng ở Phổ yên, được bác hai nó đạp xe đi đón áng chừng trưa mới về, cụ chủ nhà chọc tiết con lợn còi, thủng thẳng vuốt chòm râu dài:

      -  ”Mời các chú tối xơi chén rượu nhạt mừng em nó đã vác xác về với tôi”.
       Đến tận giờ tôi vẫn nhớ cái lườm dữ dội của nàng dâu út ném thẳng vào mặt ông anh thứ hai, khi anh ấy níu tay chú út:
      - Tối nay chú vừa về mệt, sang ngủ nhà anh.
      Sáng hôm sau tôi được ở nhà làm báo tường cho trung đội, nàng dâu út đá thúng đụng nia cứ ầm ầm. Làm được 1 lúc, tôi sang C bộ xin thuốc đỏ về vẽ báo. Chừng 9h30 về tới đầu nhà, nghe tiếng thằng cu cháu khóc ngằn ngặt trong gian buồng, nhà lại chẳng có ai cả, quen lệ tôi đẩy cánh cửa khép hờ vào ẵm cháu… Giời ạ, một thân hình trắng lốp chìa cánh tay vỗ liên hồi vào bụng thằng cu, bị bó giò trong rừng tã lót, một thân hình xanh như đít nhái bén phủ lên trên đẫn trăng trắng ấy… kèm theo hai tiếng thở gấp gáp như 2 đầu tàu hỏa đang leo dốc. À hóa ra các cụ nói Mắt thợ Vợ lính, học trò ni mới biết Nó là như Rứa!
       N 23 tuổi người Công giáo vùng Phúc trìu Bắc thái ta, người mảnh khảnh có khuôn mặt khắc khổ như mặt các thánh vẽ ở nhà thờ. Hắn hay rủ rỉ với tôi mọi nhẽ, đi gác đêm tôi hay hỏi về luật lệ cách sinh hoạt của đạo Gia tô, để tò mò tìm hiểu cớ gì mà các đạo hữu lại có một đức tin mãnh liệt đến thế. Hỏi về tình yêu ban đầu vơi vợ, hắn bảo ơn Chúa dẫn dắt. Tình yêu người đạo gốc trong sáng lắm, tôi chả học được gì về nghệ thuật cưa ở hắn cả. Hỏi về những lần hắn tháp tùng Cha xứ về Hà nội, hắn say sưa mô tả cảm giác ở 2 vai hắn mọc thêm cánh như thiên thần bay theo Đức chúa Cha.
       Nhưng mà tôi chứng kiến 1 đẫn, giờ vẫn còn hãi. Sáng hôm  ấy thảo luận chính trị ở nhà dân, giải lao tán gẫu đủ thứ chuyện yêu đương. D hỏi N đột ngột thể thức trước khi làm lễ cưới ở nhà thờ… (tôi không viêt ra đây) Chả ai để ý N đi đâu. Có 1 tiếng gầm, có 1 bóng người giơ con dao phay lao tới chỗ D ngồi, Th nhanh tay cản, N gầm gừ như 1 con sói điên: ”Mày nói xấu…tao, tao phải giết chết mày, phát đạn đầu tiên tao bắn là vào mày đấy”. D mặt cắt không còn tý tiết, vái như bổ củi N “Tao lạy mày, mày tha cho cái mồm thối này”. Cả tiểu đội xúm vào can đến trưa mới êm êm, mất mấy ngày ngầm theo dõi cả 2 tên cơ đấy. 
*  *  *
       Anh là S béo CN gang thép, định ra tết về 2 gia đình khu bốn, bá cáo để góp gạo thổi cơm chung, rồi sẽ đúc ra 1 đứa (vì anh gần băm rồi đó). Giữa tháng 11.1972 chị đến thăm 2 hôm, mọi người bằng mọi cách cho anh trốn tập ở nhà cụ chủ tâm tình, tội nhất là đến đêm 2 người ra sau đống rơm tâm tình gần như trắng đêm, dù rằng cụ chủ thu xếp cho 2 người gian ngủ đêm, A trưởng vun khéo cho họ đỡ ngượng. Chúng tôi đi gác tế nhị đi rõ xa 2 người, cơ mà đêm đông thanh vắng, tiếng khóc nức nở của chị, tiếng anh dỗ dành…cứ cứa vào tim tôi (Thằng SV mới 19 tuổi, mới có tình yêu đầu với cô bạn học cấp 3 qua thư, rồi máu lãng mạn nổi lên, đi lính là vĩnh biệt em!). Chị ấy khóc: ”anh ơi cho em con đi, anh có làm sao thì em còn có nó”. Anh sụt sịt: ”anh muốn lắm chứ, vào trong nớ sống chết ra răng, anh nỏ sợ, sợ em vất vả, anh đi vào nớ, sau nầy ai thương em cứ lấy đi, khỏi khổ”. Cái điệp khúc đó cứ như vậy mãi suốt ca gác chúng tôi, thương lắm. Sau này anh đã hy sinh tại chiến trường. 
*  *  * 
       Vợ anh Đ tới thăm cứ vui vẻ như như không, chúng tôi ngầm hiểu chị nén đau buồn vào tim, chị cố làm cho anh vui trong những ngày gần nhau ngắn ngủi, chị đi chợ, lấy thức ăn bồi dưỡng đi B (1đồng 1 hào/ngày) của lũ tôi về pha chế lại, ăn ngon hẳn ra nhiều. Ấy vậy mà anh vưỡn gầy trơ xương, uống cuốc lủi như thần sầu. Chị giật chén, đưa bát cơm đầy tú hụ cho anh xơi, nói cười nhỏn nhoẻn… anh càu nhàu chiếu lệ, rồi chén ngon lành, tôi vô tình bắt gặp chị quay đầu chấm trộm nước mắt. Tôi cứ ước sao sau này có cô vợ bằng nửa chị ấy là hạnh phúc lắm rồi... Ơn giời hết chiến tranh anh trở về là thương binh cụt mất 1 chân thôi. Chừ ni eng còn tu tửu? Cho chị em lại cười nhỏn nhoẻn không tề?!    

1 nhận xét:

  1. Chào đón bài mới của Hải nhé... Rất hay.
    Chợt nhớ cảnh mấy ông lính cũ, cán bộ khung và mấy anh già trường mình đã có vợ, hôm chuẩn bị đi B, các bà vợ kéo nhau lên đông đúc chuẩn bị tiễn chồng ra tiền tuyến lớn mà thấy thương quá...Đến bây giờ vẫn còn nhớ cảnh bốn rưỡi, năm giờ chiều đã ra sân kho hợp tác xã tưới nước chống nóng chiều hè, rồi rải chiếu xếp " lốt " để tối âu yếm với chồng, hy vọng có đc mụn con tranh thủ trước lúc chồng đi chả biết có về nữa hay không ???
    Bọn mình khi đó quá trẻ để thấu hiểu sự xa cách, mất mát. vì ở trường lúc nào cũng phơi phới niềm tin, ta nhất định thắng, địch nhất định thua, nhất định lành lặn trở về ( Hế hê hê !!).
    Thôi, may mắn thật lắm rồi. Đọc để trân trọng những ngày đã qua. Thân mến.

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]