K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

16 tháng 2, 2012

Lá thư tình đầu tiên của thằng bạn tôi

Phạm Văn Giao 
       Những năm 70, ai chẳng có một lần viết thư, viết thư cho bố mẹ, viết thư cho bạn bè, cho người mà mình yêu mến. Gửi thư đi ai cũng muốn thư đi thật nhanh đến tay người nhận để được trao đổi tâm tư, tình cảm. Ấy thế mà thằng bạn tôi sau khi bỏ lá thư vào thùng thư bưu điện, tay nó lại run lên, toát mồ hôi ướt cả lưng áo, rồi nó bảo muốn lấy lại lá thư của nó, hoặc muốn lá thư không được chuyển, hoặc bị mất đi... thế mới lạ chứ. Chỉ vì nó sợ, nó bảo tôi cấm được kể với ai, chỉ tôi và nó biết thôi. Đến giờ thì đã mấy chục năm rồi, chúng tôi ai cũng vợ con, nhà cửa đàng hoàng, nên chẳng cần phải bí mật cho nó nữa.

      Chuyện là thế này:
      Một hôm, cơm chiều xong, nó rủ tôi ra sườn đồi ngồi chơi rồi thủ thỉ:
      - Lớp tao có một cô bạn rất xinh, dáng người nhỏ nhẹ, mũi thẳng, miệng hay cười và cái mắt thì cũng cười theo luôn.
     - Thế thì sao?
     - Tao thấy mến chứ sao nữa.
     - Ui chao.
     - Tao muốn gặp nói chuyện nhưng mà ngại quá.
     -...
     Quả thực nó ngại thật, nó hiền lành, nhút nhát, mà có phần tự ti nữa. Nó sinh ra ở nông thôn, tỉnh xa miền núi mà.
     - Hay là mày viết thư đi - Tôi bảo nó
     - Ừ, viết xong mày đưa hộ tao nhé
     - Cũng được, nhưng mà... tốt nhất là...gửi qua bưu điện, vừa bí mật vừa chẳng ngại gì
     - Ừ. Thế mà chẳng nghĩ ra.
     Thế rồi đêm đó nó chong đèn hì hục viết, chẳng biết nó viết gì, nhưng miệt mài còn hơn cả ôn thi. Mãi đến khuya, nó mới tắt đèn đi ngủ, chắc là xong.
     Hôm sau lên lớp học mà tâm trí nó như để ở đâu, quay ngang, quay dọc..., chắc là nóng ruột lắm.
     Buổi chiều hôm ấy, hai thằng hăm hở rủ nhau đi bộ xuống bưu điện, xa ơi là xa, 5km chứ ít gì. Nhưng chẳng giống khí thế khi đi mà lại là lúc nó bỏ lá thư vào thùng, nó đưa tay lên rồi lại đưa xuống, đưa lên rồi đưa xuống chẳng dám bỏ vào, tôi phải cầm tay nó bỏ thư vào. Thế là xong, lá thư đã trong thùng, muốn lấy lại cũng chẳng được nữa, nó thở hổn hển, toát mồ hôi. Rồi 2 đứa ra khỏi bưu điện lững thững lại đi bộ về...
                                               (Còn nữa sẽ kể tiếp vào kì sau)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]