K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

26 tháng 4, 2019

TRẦM CẢM CÓ PHẢI LÀ TỘI LỖI?


Tôi share bài này của nhà báo Thu Hà, từng là một cô giáo và đang làm mẹ đơn thân của Xu, Sim với dụng ý để cho những người thân của tôi đọc. Họ dù vô tình hay hữu ý, bằng suy nghĩ, thái độ, lời khuyên đang giúp tôi ngày một....trầm cảm thêm (ai là người thân của tôi ráng đọc câu chuyện chị Hà kể về 1 người bạn đã tự tử vì trầm cảm nha, mong sao mọi người đừng buông 1 câu kiểu, ngu thì chết chứ bệnh tật gì).
Trước gìo tôi vẫn tự tin vào hệ thần kinh và nghị lực của mình dù tôi vẫn biết mình giống mẹ ở tính hay lo xa. Nhưng tôi đã và đang có những cảm xúc, biểu hiện của người trầm cảm, lo lắng thái quá, bực bội thái quá, giận dữ thái quá. Còn lời khuyên tôi thường nhận được là, cậu/anh/chú...phải thay đổi đi, phải cố gắng lên, phải abcd (thậm chí còn thêm đừng làm khổ mọi người).

Không trầm cảm mới là chuyện lạ, khi mà ngoài 60 tôi phải chịu trách nhiệm chính trong việc nuôi dạy Ben Ken, từ tài chính, y tế, giáo dục...trong một xã hội mà dưới con mắt của tôi là quá nhiều bất trắc và các con tôi đều có vấn đề phải lo lắng về sức khỏe. Và mọi chuyện càng ngày càng trầm trọng khi sức khỏe của tôi giảm sút (không giảm sút mới lạ) và cứ thế trong cái vòng luẩn quẩn quả trứng, con gà.
Người thân của tôi chê tôi cầu toàn, điều đó không sai. Nhưng hết thảy họ không chia sẻ, đồng cảm với những nỗi lo toan của tôi. Tôi biết, mỗi người phải vác cây thánh giá của mình, tôi phải tự mình thoát ra. Nhưng giá như tôi có thể ích kỷ hơn một chút (như lời khuyên của chị Thu Hà) thì sẽ dễ hơn. Nhưng....
Nhiều bạn bè khuyên tôi, cứ kệ mẹ nó đến đâu thì đến, điều đó không sai như cách cụ Nguyễn Hiến Lê nói, quảng gânh lo đi mà vui sống. Nhưng để đủ tầm kệ mẹ nó" (kmn) với tôi là không đơn giản . Ví dụ tôi có thể kmn Nhạ ngọng làm BTBGD nhưng không muốn kmn con mình học trường của nhạ ngọng. Có thể kmn bà Tiến làm BTBYT nhưng khó kmn nó hệ thống chăm sóc sk ấy trong khi mình ko có lựa chọn khác. Ví dụ vấn đề chích vacine hay như con tôi ho 4 tháng liền, mỗi ngày 1 cơn hàng 60ph, BS VT cho uống KS. BS SG bảo không có bệnh gì, hết tác nhân gây ho thì hết ho.v.v. và tôi đã không thể kmn. Lẽ ra sẽ không có vấn đề với tôi nếu tôi trẻ hơn chút, khỏe hơn chút. Còn bây giờ để thoát ra thì buộc lòng mình phải ích kỷ hơn chút.
Ví như đêm qua, Ken lẽ ra ngủ với mẹ thì khóc tức tưởi đòi ngủ với tôi. Ben vì vậy sợ chật chội muốn sang ngủ với mẹ. Tôi thì đang ho viêm họng. Nhưng tôi không thể kmn Ken với nỗi buồn của mình, tôi cũng không thể kmn Ben vì đêm tôi phải đánh thức Ben dậy để trânh hội chứng "giac ngủ kinh hoàng" (sau khi ngủ khoảng 1h sẽ dậy kiểu mộng du rồi khóc, ho, ói).
Vấn đề của bài này là thái độ của người thân. Tôi nghĩ nếu không đồng cảm chia sẻ được (dù chỉ về mặt tinh thần) thì có lẽ cũng không nên chỉ trích. T một đồng nghiệp của tôi là 1 ví dụ về trầm cảm nặng. Cậu ấy có đủ mọi thứ cả về khả năng (học DH ở LX cũ, biết vẽ tranh, nghe nhạc, chơi thể thao) và điều kiện ( khi tôi còn đi xe cânh én sau đó là wave anpha thì cậu đã chạy Camry mới) nhưng đã 2 lần tự tử và 1 lần thành công ở tuổi U50.
Có lẽ cậu ấy cũng đã rất cô đơn.
Thu Ha
Xem clip cậu học sinh 17 tuổi mở cửa xe, chạy ra thành cầu rồi nhảy xuống sông, để lại bà mẹ phủ phục gục xuống trên cầu, mà lặng đi.
Mỗi năm khoảng 40.000 người VN tự tử do trầm cảm. Theo PGS.TS Cao Tiến Đức - Chủ nhiệm Khoa Tâm thần, Bệnh viện Quân y 103. Hiện có khoảng 30% dân số bị rối loạn tâm thần, trong đó trầm cảm chiếm tới 15-25%.
Hầu hết trường hợp tự tử đều do rối loạn tâm thần, trong đó 75% trầm cảm.
Hơn thế, 85% bệnh nhân ung thư hiện nay bị trầm cảm.
Đọc mà sốc quá! Thống kê trên ko biết độ chính xác thế nào, tuy nhiên tôi tin là bệnh trầm cảm đang ngày càng trầm trọng.
Trên FB, trong sách, và trong các buổi nói chuyện, tôi cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là mọi người ơi hãy để ý, quan tâm tới tâm lý, tới tinh thần của mẹ và của con! Đừng chỉ nhìn vào lượng cháo ở trong chén, số điểm trên bài kiểm tra hay thời gian con ngồi cắm cúi trên bàn học. Hãy nhìn vào phía sau tất cả những điều đó!
Bởi rồi thì cuối cùng học giỏi hơn vài điểm cũng không quan trọng, cao lớn hơn người ta vài cm cũng chẳng quan trọng, làm ra tiền nhiều hơn ai đó vài triệu cũng chẳng quan trọng, nếu mà trong người không thấy bình an, không thấy hạnh phúc.
Khi đi làm những bài điều tra, bài đường dây nóng, tôi tiếc và đau vô cùng khi thấy trong số những học sinh bị cô lập, bị bạn bè tẩy chay, bị đánh hội đồng, bị tự tử… phần lớn lại là những học sinh ngoan, thậm chí còn nhiều em học giỏi 😞 . Những bạn quậy phá hình như ít bị hơn.
Và trong cuộc sống cũng vậy, khi nghe tin một ai đó tự tử, hầu hết mọi người đều trách móc: “Sao mà dại thế?”. “Sao không cố gắng lên?”, “Sao mà yếu đuối! Sao mà vô trách nhiệm với con cái…”. Những trường hợp mẹ tự tử cùng con, ai đó tự tử cùng người yêu luôn bị nhận rất nhiều lời chửi mắng “Độc ác, nhẫn tâm”...
Ngay cả người nhà, khi có người bị trầm cảm dẫn tới tự tử, nhiều gia đình cũng không dám nói thật, mà thường là “bị cảm đột ngột”.
Có lẽ bởi vì người ta đang gọi bệnh nhân bị bệnh tâm lý bằng những từ: Khùng, Điên, chập mạch, ẩm IC, tâm thần, ma nhập… Làm cho bệnh nhân và gia đình có người bệnh trầm cảm càng phải dấu.
Nghĩ coi, với 1 người bệnh bị đau chân, đau tay, ung thư, cao máu… thường thì đều có số đo và nhìn thấy được. Người nhà cũng chăm sóc chu đáo, với rất nhiều tình thương. Còn với người trầm cảm, có vẻ khó thông cảm hơn rất nhiều, khi nhìn thì thấy họ vẫn đủ chân đủ tay, vẫn ăn được làm được, thậm chí có nhiều người còn giàu có, thành đạt, ở trên đỉnh danh vọng bao người mơ không tới, duy chỉ có cái là tính tình khó chịu, nóng nảy, như khùng như điên... Người bị bệnh trầm cảm ít được người thân bạn bè thông cảm và chăm sóc đúng cách.
Tôi cũng thế, tôi cũng không biết chăm sóc người trầm cảm đúng cách. Nhiều năm đã qua nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác còn nợ một người bạn, chị ấy đã mất vì trầm cảm.
Tôi còn nhớ in, ngay cái tuần định mệnh đó, trùng với thời gian con chị ấy bị tiêu chảy. Bé 8 tuổi bị tiêu chảy thì cả nhà rất lo lắng và quan tâm. Ba mẹ ở quê gọi điện vào bày cách ăn uống để giảm đau bụng, anh em bạn bè cũng hỏi thăm và mang thuốc, mang đồ ăn dinh dưỡng tới. Chỉ vài ngày là bé khỏi. Còn ngay bên cạnh đó, người mẹ bị trầm cảm thì không ai nhận ra.
Tôi cũng không nhận ra. Khi ngồi nói chuyện với chị, tôi chỉ thấy sao mà chị gặp nhiều chuyện khó chịu thế, sao chị khó tính thế, sao chị nóng tính thế. Chị thì ngồi nói, mà tôi thì sốt ruột nhấp nhổm thoắt chạy làm việc này rồi làm việc kia. Rồi có lúc tôi còn lỡ miệng thốt ra 1 câu tàn nhẫn: "Chị phải cố gắng lên!" 😞 😞 😞
Sau khi chị mất rồi, đi học, đọc sách và tài liệu về trầm cảm, tôi mới hiểu chính những khó tính, khó chịu, nóng nảy của chị hồi đó là những thông điệp thống thiết “Hãy cứu tôi!” mà tôi, và mọi người, đã điếc, đã mù không nghe thấy.
Người Việt mình thường sống vì nghĩa vụ, trách nhiệm với ng khác mà k biết sống cho mình. Theo tôi thì ai cũng phải lo sống cho chính mình! Khi mình được sống cho mình, thấy vui vẻ và hạnh phúc thì mình mới có thể có ích cho ng khác.
Ghét nhất là khi đang buồn bã, bế tắc trầm cảm, người xung quanh còn lên giọng kẻ cả bảo "Cố gắng lên", hay "phải bớt cái tôi đi!". Chả biết ai sao, chứ tôi thì thoát bệnh chỉ từ khi biết ích kỷ hơn, lo cho bản thân hơn, quẳng bớt trách nhiệm gia đình đi, buông tay, và kệ mẹ nó... Việc gì xảy ra là do nó cần phải xảy ra! Kệ mẹ nó.
Giờ đây, trên FB của tôi nhiều mẹ nhắn tin hỏi về việc căng thẳng và mệt mỏi khi con ăn, con học thế này thế kia,
Tôi nói, thôi bỏ đi, đừng cố nữa! Thà ăn ít một chút, thà mất vệ sinh một chút, nhưng mẹ vui con vui, thì vẫn còn hơn là nấu cháo bổ dưỡng mà mẹ cáu con khóc.
Thà là con học kém vài điểm còn hơn con u uất, chán ghét tới trường, không có bạn bè không có niềm vui trong cuộc sống. HS trường chuyên, rồi SV Harvard, SV Ivy League cũng tự tử kìa. Khi đó có còn cứu được không?
Ở Nhật Bản, tỷ lệ chết do tự tử ở thanh thiếu niên đã đứng hàng đầu trong các lý do tử vong, cao hơn TNGT, cao hơn ung thư. Ở VN cũng đứng thứ 2 rồi đó 😞
Mọi người ơi, hãy lo lắng về trầm cảm đi, hãy công bằng coi nó là một căn bệnh, có thể chữa được, cần chăm sóc, và người bệnh cũng không muốn mắc bệnh. Nhớ nha, nó còn nguy hiểm hơn cả ung thư, vì chính nó cũng là 1 tác nhân cho ung thư, chính nó làm quá trình chữa ung thư gặp khó khăn hơn 😞 Còn ai thấy mình có triệu chứng thì đừng ngại, cứ nói ra nha, 4 người đi ngoài đường thì có 1 người giống mình. Bệnh này chưã được ạ!
#meXuSim repost
Comments
  • Pham Nguyen Truong
    Pham Nguyen Truong Mình kết câu này: Chả biết ai sao, chứ tôi thì thoát bệnh chỉ từ khi biết ích kỷ hơn, lo cho bản thân hơn, quẳng bớt trách nhiệm gia đình đi, buông tay, và kệ mẹ nó... Việc gì xảy ra là do nó cần phải xảy ra! Kệ mẹ nó.
    2
  • Vuong Trinh Cong
    Vuong Trinh Cong Dạ bác Pham Nguyen Truong nhưng để đủ tầm kệ mẹ nó" là không đơn giản ạ. Ví dụ em có thể kmn Nhạ ngọng làm BTBGD nhưng không muốn kmn con mình học trường của nhạ ngọng. Có thể kmn bà Tiến làm BTBYT nhưng khó kmn nó hệ thống chăm sóc sk ấy trong khi mìnSee More
    2
  • Trầm cảm: Căn bệnh có thể gây chết người nhưng vẫn bị xem nhẹ
    vtv.vn
    Trầm cảm: Căn bệnh có thể gây chết người nhưng vẫn bị xem nhẹ
    Trầm cảm: Căn bệnh có thể gây chết người nhưng vẫn bị xem nhẹ
    1
  • Cuc Tran Kim
    Cuc Tran Kim Vuong Trinh Cong em nhìn thấy em trong bài viết này , ơn trời em đã thoát khỏi nó sau hai năm vật vã
    1
  • Kiều Oanh Phạm
    Kiều Oanh Phạm Anh Vương ơi nhà
    Ai cũng có nổi khô riêng , như không nói được như anh ,
    Em đây củng thế
    See More
    2
  • Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
    Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
    Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
    Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
    Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]