Hồ Nam - K6IBC11R - Đ1040
Tôi chỉ có duy nhất tên gọi Hồ Nam. Tôi học lớp K6I, tháng 5-72 nhập ngũ ở D69-F304B. Ngày 17-8-72 vào Nam chiến đấu thuộc đoàn 1040. Tôi có cuốn nhật ký về thời gian ở Nam nhưng đã bị mục nát mất nên nay chỉ nhớ gì viết nấy. Giờ các kỷ niệm xưa cứ ùa về lộn xộn. Tôi cố chắt lọc vài kỷ niêm không thể nào quên về đời quân ngũ của mình, có gì chưa đúng hay sai sót mong các đồng đội bỏ qua nhé.
Tôi có 3 lần suýt chết trong thời gian tham gia làn đường ở Trà Mi (Quảng Nam ) và Trà Bồng (Quảng Ngãi).
- Thời gian làm đường ở nóc Ông Đồi, tôi đi lấy sắn cùng Thắng K7, khi ở trên nương sắn thì tôi lên cơn sốt rét ngã lăn ra. Thắng phải hì hục kéo tôi hàng giờ để vào một nhà dân gần đó gởi lại rồi về báo đơn vị. Nhà dân lúc đó chỉ có chị chủ nhà và cậu con trai, người chồng đi rẫy từ sớm. Tôi nằm mê man không biết gì, mãi tối anh chồng về nấu cho nồi cháo với thịt hun khói rồi gọi tôi dậy ăn. Tuy hoa mắt và đói nhưng tôi cố mà không gượg dậy nổi. Anh chồng phải bón từng thìa vào miêng cho tôi nhưng cũng chỉ được vài thìa thì tôi lại vật xuông mê man. Nửa đêm tôi đỡ sôt tỉnh lại thấy chị vợ vẫn ngồi cạnh tôi chăm chú theo dõi. Chị reo khẽ "Bộ đội tỉnh rồi", chỉ mấy thìa nước của chị bón mà tôi thấy dễ chịu hẳn, mệt quá tôi lại ngủ mê đi.
Hôm sau tôi dỡ hơn nhiều, nhưng cháo thịt cũng khó nuốt quá vì miệng đắng ngắt. Chị nói gì với chồng tôi không hiểu, chỉ thấy anh ta ra khỏi nhà một lúc rồi quay lại hì hục nấu nướng trên bếp. Tôi ngửi mùi cháo thơm mà thấy thèm ăn, vậy khi chị múc cháo lại bón cho tôi thì không dám húp. Trong bát cháo có một con nhái bén bám chặt vào miếng măng tươi thao láo mắt, ghê quá cả đời nghe chuyện nhái ôm măng nay thấy rõ trước mắt mình đây. Tôi chỉ dám xúc xung quanh mà ăn nửa bát cháo rồi bỏ lại, chị vợ giục "Bộ đội ăn cố đi, nhái tươi tốt lắm, quý lẵm chồng tao mới bắt về để bồi dưỡng cho Bộ đội đấy ". Không biết nhờ bát cháo ấy với sự chăm sóc của chi chủ nhà mà tôi dứt sốt, tỉnh táo hẳn nhưng sức thì còn yếu lắm. Tôi hỏi chuyện chị mới biết chị người Kinh quê ở Huế theo chồng dân tộc lên đây từ lâu rồi và trỏ thành người dân tộc thật sự, bởi chị chẳng mặc áo, yếm gì, bộ ngực suốt ngày tồng ngồng vậy.
Ba hôm sau, Quản lý đại đội và Thắng quay lại bản đón tôi về đơn vị. Bà con trong bản đến hơn chục người, tưởng họ đến tiễn tôi nên tôi càng cảm động. Quản lý đứng lên cảm ơn dân bản đã cứu chữa cho bộ đội, nay đơn vị xin cảm ơn và đón bộ đội về. Bà con hoan hô và tranh nhau nói về công lao chăm sóc bộ đội Nam thoát chết, liền đó tôi thấy quản lý mời từng người lên phát cho một nhúm mì chính, mấy viên B1 và polyvitamin vàng vàng. Ai cũng phấn khởi lắm, có người bảo tao còn vợ đi suôí và thằng con trông nhà nữa, thế là anh quản lý phải chia thêm 2 suất nữa cho ông ta. Cả bản có chưa đến chục nóc nhà mà tính ra gần trăm suất, nhưng Quản lý vẫn cười tươi. Sau này anh ta bảo có nữa thì cũng chưa hết 2 gói B12 và Poly đâu.
Vậy mà phải hôm sau nữa tôi mới được về đơn vị, già làng Trưởng bàn nói mai là ngày xuống hạt vụ mùa của Bản nên không ai được ra hay vào Bản đâu.
Đấy là lần thứ nhất thần Chết sờ chân tôi, nhờ có dân bản nên lão đã phải để tôi lại cho dân và đơn vị đấy.
(còn tiếp)
THÂN GỬI: HỒ NAM.
Trả lờiXóaBÀI RẤT CẢM ĐỘNG. LÂU LẮM RỒI MỚI ĐƯỢC THÂY GIỌNG VĂN TÀI BA VÀ DÍ DỎM CỦA BẠN, NGÀY QUÂN NGŨ TRONG RỪNG MÌNH HAY ĐƯỢC NGHE TÙY BÚT CỦA BẠN TRÊN LOA, NHƯ:...SÚT,..SÚT, CẢM ƠN HỒ NAM
Nhớ Nam và những ngày ở rừng quá.
Trả lờiXóaMình ngày ấy cũng ở cùng đại đội, nhưng khác trung đội, nên bây giờ nhớ lại , dạo đó có nghe loáng thoáng Nam bị ốm nằm lại bản.... Nhưng vì Sốt rét là cơm bữa, rồi các chiến sỹ đi bệnh xá liên tục, nên ko hình dung lại nặng đến như vậy... Thật may, Nam vẫn qua khỏi.
Nam viết rất hay, xúc tích, giàu tính chân thực, không những vậy ko hề quên ơn bà con dân tộc- bọn mình cảm ơn bạn đã cho bọn mình nhìn lại ...
Trân trọng
Tiếp:
Trả lờiXóaGần nơi đóng quân có một con suối nhỏ quanh năm không hết nước chảy.chúng tôi hay ra suối bắt cua đá lắm.các bạn chắc vẫn nhớ cách bắt chứ ,cứ lật đá lên mà thấy cua thì chỉ nhóp thôi,nhỏ to bắt tuốt.suối thì nhỏ lính thì nhiều nên cua càng ít dần,có buổi đi chỉ được dôi ba con nhưng thế là quý rồi.
một bữa trời quang quẻ,tôi ra suối lật đá nhặt cua,khi đến đoạn nông và rông thì tôi lom khom tìm.Phải chọn hòn có rêu một tý vì thế là lâu chưa ai lật may ra có cua,chứ đá to mà sạch nghĩa là mới bị lật gần đây thì đâu còn cua.Lang thang mai trên đoạn suối mà chỉ được mấy con nhãi nhép mới tức chứ.Tôi mở mắt hé nhìn thấy trời cao xanh ,mây trắng lững lờ.tỉnh hẳn lơ láo nhìn quanh mới giật mình,ô hay sao mình lại nằm ở giữa suối thế này ?.Người ướt sũng,tôi nghĩ mãi không nhớ nối chuyện gì đã xẩy ra khi tôi đang nhặt cua.Như vậy có lẽ tội bị xây sẩm và ngã ra suối từ lúc nào không biết ,may mà ngã ngửa chứ nếu ngã sấp thì chắc toi rồi.tôi vội vàng quay về đơn vị mà vẫn bàng hoàng về vụ việc mà thầm nghĩ lại lần nữa thần chết sờ đầu tôi.
Một lần đi lấy sắn trên nương của đơn vị về vẫn qua con suối ấy,lưng gùi sắn tôi lò dò lội suối.tới giữa suối thì lữ tràn về,mới đầu nước lên trên bấp chân tôi cố lôi tiếp .Được mấy bước nó đã lên đến đầu gối,tôi cố lôi để sang bờ mà không kịp nữa rồi ,dòng nước đục ngầu hung dữ ào xuống mạnh hơn cuốn tôi trôi đi.Tôi vùng vẫy mà bất lực,chăng có gi để bấu víu cả.Nước cuốn tôi hơn mấy chục m tới gần thác nước đang đổ ầm ầm ở phía dưới.tôi hoảng quá và chợt nghĩ thế là tôi rồi,càng vùng vẫy thì càng khó hơn vì cái gùi sắn vẫn trên lưng mới nguy chứ.Ấy vậy điều gì đang xấy ra,khi cách bờ thắc có lẽ khoảng vài m gì đó thì tôi bị xoay lật người và dừng lại ,mặc dòng nước vẫn hung dữ đẩy ,lôi mà tôi vẫn như có ai đó giữ lại.Trời tôi không thể ngờ là chính cái gùi sắn đã cứu tôi thoát chết.một rễ cây to ven bờ suối đa mắc vào cái gùi mà giữ tôi lại,tôi lật người túm rễ cây mà lết từng tý để lên bờ.may là Thanh và Linh cùng đi gùi sắn với tôi chạy dọc suối tìm khi tôi bị trôi đến kịp mừng quá túm keó tôi lên bờ.Vậy mà khi sống rôi nhưng nhìn gùi sắn chỉ còn vài củ vì gần hết bị trôi theo nước cuốn tôi còn than thở ,tiếc rẻ làm Thanh phì cười mà chửi "mạng sống còn đ.. giữ được mà còn tiếc mấy củ sắn".Lại một lần nữa may mắn thoát chết ,chắc số tôi cao quá hay sao đấy.
Cũng con suối này còn kỷ niệm không quên được .hôm đó Tôi và L C Thu cùng ra Viện Dân chính khi đỡ sốt rét,Chẳng biết Thu vào Viện này từ bao giờ còn tôi sốt mê man được anh em đưa vào.Dứt sốt họ cho ra, về đơn vị rồi cho đi viện C12 điều trị tiếp.Thế là 2 thằng lò dò đi bộ theo đường mòn về đơn vị.Tới bờ suối tôi thở hổn hển vì mệt ,lại chóng mặt khi nhìn dòng nước cháy mà hoảng nên tôi bảo Thu "tao lên phía trên lội suối chứ chỗ này sâu mà chẩy mạnh quá,sang bên kia chờ nhau cùng về nhé" Thụ còn khỏe hơn tôi nên nó bảo đồng ý.tôi ngược lên trên chính đoạn bắt cua đó nước chỉ tới mắt cá nên tôi cứ thế mà bước một dò sang suối,lên bờ mà tôi còn ngồi nghỉ mấy phut mới dám đi tiếp.Tới chỗ hẹn không thấy Thu ,tôi ngồi vừa nghỉ vừa chờp nó.hơn chục phút mà không thấy Thu đâu ,tôi gnhĩ hay là nó sang trước chờp lâu nên về đơn vị rồi.tôi đứng dậy laị chậm rãi đi lần về chỗ trú quân,cũng không thế Thu ,tôi hỏi mọi người Thu đâu/ không ai biết .tôi kêu lên như linh tính có điều gì không hay "chạy ra suối đi Thu nó qua trước lâu rồi".thế là mọi người chạy vội ra suối còn tôi mệt qua nằm lại trong lán.một lát sau mọi người quay về ồn ào và tôi biết Thu đã bị ngã xuống suối ,trôi một đoan đã mất rồi.Mọi người đưa Thu về tắm rửa,thay quần áo cho nó rồi tổ chức mai táng cho Thu,lúc đó tôi cũng cố dậy ra đưa tiễn vĩnh biệt Bạn.giờ đây nhớ lại lúc đó mà vẫn thấy ớn lạnh sống lưng.tôi chưa được là lính chiến trận ngày nào nhưng đã có 3 lần suýt chết.Cái gian khổ ,hy sinh của lính Trường Sơn dù ở nơi đâu cung luôn cận kề cái chết.Năm nào cũng gần Tết hay 27-7 chúng tôi cũng tổ chức đến thăm gia đình Thu cùng các bạn Liệt sỹ Cơ Điện khác ở khu vực Hà nội.Xin thắp nén Tâm hương để nhớ các Bạn đã khuất.
Đọc những lời của Nam , mình lại rưng rưng khóe mắt...Cầu mong cho Lương Kông Thu và các LS siêu thoát.
Trả lờiXóa