K6 - Một thời Tranh - Nứa Một thời để nhớ

Xin chào và chúc sức khỏe toàn bộ các anh chị, các bạn sinh viên khóa 6 trường Đại học Cơ Điện và mọi người từng trải qua mái trường thân yêu ấy!
Xin cảm ơn mọi đóng góp ý kiến, bài vở, hình ảnh để "Hội K6 Cơ Điện" là nơi thân thiết của mỗi cựu SV K6I - K6MA - K6MB - ... thuở ban đầu 1970!
Blog chào mừng cựu sinh viên các khóa khác nhau của ĐH Cơ Điện vào thăm và cùng xây dựng Hội K6 Cơ Điện thành "sân chơi" chung của chúng ta!
Mời các anh chị và các bạn chưa quen blog nhấn vào đây . Các bạn cũng nên ghi nhớ địa chỉ blog dự phòng: http://k6bc11r.wordpress.comBan biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11R Ban biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11RBan biên tập - K6BC11R -------- Email: k6bc11r@gmail.com

20 tháng 9, 2013

Chuyện của Lâu

Giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha - Phạm Văn Lâu K6 Nam Định
                                                                                      Đọc xong hồi ký của bác Thị mình cũng
                                                                                          có một ký ức nhỏ để mọi người càng hiểu sinh viên Cơ Điện hơn, nội dung tự sự như sau:

       Suốt buổi chiều cứ đi ra đi vào mong sao cho nhanh tối. Một cuộc hẹn với một bạn khác giới. Mong chờ thằng em con bà chủ đi làm về để có thể mượn được chiếc xe đạp, chả là người bạn ở mãi tận trường văn hoá dân tộc cách Lưu Xá chừng 15 km. Rồi 17h đã đến chú em đi làm về thế là vội vã hỏi mượn xe. Thằng em không nói gì cứ lùi lũi đi tắm, rồi đi ăn cơm tối định xoay phương án khác thì đột nhiên nó đến bên nói anh chuẩn bị xong chưa? Chưa kip trả lời thì nó nói luôn "em cũng đi lên thành phố hai anh em mình cùng đi". Không biết nó lên thành phố làm gì? Mình đi gặp bạn gái mà nó đi cùng thì... rồi bảo nó chờ ở đâu.

       Thôi thì cứ đi đại rồi sử lý sau vậy. Thế là hai thằng đàn ông trên chiếc xe phượng hoàng cùng thay nhau đạp tiến về thành phố. Vừa đi vừa gạ hỏi xem nó đến chỗ nào. Chưa kịp nói gì nó chủ động anh cho em xuống trường sư phạm, hoá ra cả một duộc với nhau, mình nghĩ thầm và mừng quá rồi hẹn nhau "23h là về nhé"! Thế là thoáng nghĩ làm gì thì làm cho nhanh kẻo lỡ. Vèo cái đã đến trường văn hóa. Đến đây thì chẳng còn gi mà nói, vèo cái đã 23h phải chia tay bạn về đón thằng em thôi. Trên đường về đường tối đen thui, lác đác vài ngọn đèn của nhà dân hắt ra đường. Chú em khoẻ nó đèo mình ngồi sau.
      Qua dốc viện Lao đến gần đốc 19/5 một ô tô có đèn đi phía sau soi rõ hai thằng đực đèo nhau nhờ ánh sáng của ô tô đi nhanh được chút ít, ô tô qua nhanh mải nghĩ về cuộc gâp vừa rồi thì bỗng nhiên nghe tiếng kêu "Cứu em với các anh ơi"! Vỗ vai thằng em nói: mày có nghe thấy gì không nó trả lời có nhưng không rõ...
      Rồi lại có một chiếc ô tô phía sau chiếu pha, mình nhìn rõ có hai người trên quả đồi 19/5. Hai anh em dừng xe nhìn lên và quyết định lên đồi. Lên gần nơi thì thấy một bóng người chạy xuống về phía kia của quả đồi. Rồi một bóng nữa chạy về phía hai anh em. Theo phản xạ hai anh em dừng lại, bóng đen đó đến gần và nói C Ư U E M VƠI . Ôi hoá ra là một cô gái trên tay lại có cả túi du lịch nữa. Em tiến lại ôm chầm lấy tôi. Ôi, tự nhiên mình lại sợ định bỏ chạy thì thằng em lên tiếng nó quát "CÔ LÀM GÌ Ơ ĐÂY, BỊ CƯỚP À? Hổn hển không ra lời cô gái nói em BI LỪA. Mình bình tĩnh lại và nói em có sao không? Rồi cả ba người cùng đi bộ xuống chân đồi nơi để chiếc xe đạp rồi cùng ngồi nghỉ trên phiến đá gần cổng 19/5. Bình tĩnh lại cô gái bắt đầu kể lại sự tình.
       - EM quê ở Bắc ninh có người nhà làm ở xí nghiệp 19/5 công ty gang thép Thái Nguyên. Em đi tầu Hà Nội - Thái Nguyên và xuống ga Lưu Xá, tầu dừng lại ở ga lúc 19h, nhìn ra cửa thấy ghi ga Lưu Xá em xuống ga, em đâu có biết có ga lưu xá B. Vừa xuống sân ga thì gập một người mặc chiếc áo ba đờ suy, loại áo mưa của công nhân đường sắt. Người ấy chủ động đến hỏi vé em, em đưa vé tầu và hỏi thăm đường về XN 19/5. Ôi may quá, anh soát vé nói nhà tôi cũng gần đó cô chờ tôi về cùng. Em mừng quá đứng chờ anh ấy, một lúc sau anh ấy đến và hỏi cô gì đi 19/5 đâu rồi em nhanh nhẩu nói em đây. Thế là hai người dung dăng dung dẻ đi bộ từ lưu xá B về 19/5 vừa đi vừa nói chyện khi đến quả đồi này anh ấy nói ngồi nghỉ và anh ấy giở trò sàm sỡ sau đó còn đòi quan hệ với em. May nếu không nhìn thấy hai anh qua ánh đèn ô tô thì không hiểu giờ này em ra sao. Em cám ơn hai anh nhiêu lắm.
        Mình nghĩ ngay là đã làm mất cơ hội của gã dê cụ ấy rồi, chắc nó mà biết thì cay mình lắm đấy. Thôi muộn rồi, còn em đây là XN 19/5, gã ấy đã đưa em về đúng địa chỉ rồi đấy, em vào chỗ đèn sáng và hỏi bảo vệ. Người nhà em ở tập thể hay nhà riêng em nói cũng không hỏi kỹ rồi từ từ em đi về phía cổng công ty 19/5. Hai anh em chờ khi bảo vệ gọi người nhà ra thấy có người đón thì hai anh em lên xe về TBA NHẤT
      Đến nhà mới biết đã gần 2h sáng rồi. Mệt rồi, mình leo lên giường ngủ. Đang mơ màng về buổi gập ban gái, cũng như cô bạn gập giữa đường thì thấy gường mình rung lên. Mở mắt ra thì thấy ông bạn nằm ở gường dưới đã về. Thấy mình trở mình biết mình còn thức. Ông bạn chủ động nói. Mày chưa ngủ à? Ừ, tao khó ngủ quá. Thế là ông bạn cùng gường chậm rãi kể lại sự tình câu chuyện ra ga đón khách của mình.
      Mở đầu ông bạn nói tao cay hai thằng đi đường quá, chớ không hôm nay vớ được món quá bở, đang định hành động thì bọn nó tới thế là mình phải chuồn. Vờ như không hiểu gì, mình hỏi món gì vậy tao đang đói đây. Hắn rành rọt kể tỉ mỉ từng chi tiết rằng gập được một cô gái bò lạc tận Bắc Ninh xuống thật là xinh, trẻ đẹp lại là sinh viên. Trời! Hắn tặc lưỡi và nhắc đi nhắc lại những việc hắn ta đã làm với cô bé. Còn nó làm cái gì thì khỏi kẻ. Nó còn tiếc là chưa làm được việc lớn với cô bé như dự kiến của nó. Và nó không quên nhắc đến 2 thằng đi đường phá đám. Nằm ở tầng trên mà suýt bật cười. Hắn hỏi tiếp: mày đã ngủ chưa?
      Nếu lộ ra chắc nó đập mình chết. Nhớ lại lúc hắn từ K5 nhảy dù xuống, bố hắn từ Hải Phòng lên thăm, nào có được gập nó đâu, ông than vãn với mình. Tôi chỉ mong ngửi cái mùi mồ hôi của nó mà không được, chờ mãi 2 ngày mà không thấy nó về. Biết nó đi đâu mà chỉ cho ông ấy cơ chứ. Rồi ông quyết định ra về và gửi lại cho tôi 30 đồng. Ngày xưa 10 đồng cụ mượt là to lắm, bát phở bà Hát CÓ 3 HÀO. Ông nói với tôi mỗi tháng cháu giúp bác đưa cho nó 10 đồng rồi ông mới ra tầu. Được vài giờ quỷ tha ma đưa thế nào nó lại về. Mình nói ông bố vừa ra tầu, nó đâu có quan tâm và chỉ hỏi có gửi tiền cho tao không. Mình đành nói có 10 đồng đây nó không tin và nói phải nhiều hơn, mình nói có thế thôi. Nó cũng không vừa quyết tâm đòi bằng được đủ 30 đồng đấy, nó hiểu bố nó như vậy. Có hôm mình ra nhà người quen ở cây số 8 chơi vừa vào thì bà chủ có cô con gái thật xinh (chả là bà cụ cũng thich mình làm rể) bà nói bạn con vừa ở đây ăn mít, nó nói rủ con đi cùng con không đi.
      Rồi ngày thàng năm trôi đi hết năm thứ 3 thì nó ra trường sớm không hiểu giờ nó ở đâu? Đọc mấy dòng này chắc nó nhớ tói người bạn cùng giường với nó. Và 2 thằng không cho nó hại cô gái chính là thằng nằm gường trên cùng nó đấy!

3 nhận xét:

  1. Tớ chờ mãi mấy ngày liền mới đọc xong câu chuyện của Lâu - một kỷ niệm sâu sắc ra phết! Có ai nhớ ra tay bạn mà Lâu kể không nhỉ?
    Vì mải chữa chính tả nhiều quá nên cảm xúc mình cũng bị chi phối nên chắc các bạn đọc sẽ thấy hay hơn, mong nhiều câu chuyện hay của mọi người hơn nữa!

    Trả lờiXóa
  2. Tay ngủ cùng giường với Lâu trong chuyện này có học hành gì đâu, chỉ lêu lổng suốt.
    Hắn bị kỷ luật và thôi học.
    Chắc sau đó Lâu sợ tay T. biết và bây giờ mới dám kể.
    Lại còn thế này nữa: khi lâm sự thì: " Ôi, tự nhiên mình lại sợ định bỏ chạy. . ."
    ( May mà có thằng em bên cạnh ).
    Mặc dù " sợ là chính " nhưng Lâu đã " vượt lên chính mình " để " giữa đường thấy chuyện
    bất bằng chẳng tha ".

    Trả lờiXóa
  3. Thân mến gửi Lâu những tình cảm yêu quý.
    Tôi thích bài của bạn. Đọc xong nghĩ nhiều về bài của Bạn.
    Bỏ qua chút ít những thủ pháp thể hiện, nhưng toàn bài đan xen tâm sự không chỉ của Lâu mà còn của tất cả mỗi chúng ta. Bởi lẽ lâu nay khi kể chuyên chúng mình thường " dòm" vào những chỗ sáng, chỗ tốt của nhau. Còn những góc khuất, thì ngoài cái ngại kể, hoặc cho qua hoặc ngại bị cho là lôi nhau ra cho bàn dân thiên hạ xem, rồi xấu chàng hổ thiếp... còn là cái " Dớp" cố hữu là đã là sinh viên thì phải ngoan, đạo đức, không đc ăn cắp, ngay cả copy - bạn cùng phòng ném bài trong ngày thi mà hơn 40 năm nhắc lại vẫn rất xấu hổ, Bởi mỗi chúng ta đc dạy như vậy và đã như vậy.
    Tôi nghĩ bạn viết đc ra thật là cố gắng, phải chăng có sự giằng xé trong bạn Thú thực, tôi cũng có tâm sự như bạn , và gần đây, từ SINH VIÊN không còn thiêng liêng như ngày xưa nữa. Trên mặt báo, đầy rẫy những chuyện đau lòng, thậm chí rất nhẫn tâm lại do SV gây ra . Nhưng tôi vẫn ko viết nổi, vì không tìm đc cách giải thoát cho nhân vật của mình. Thường thì trong các tác phẩm Điện ảnh hay văn chương, họ để cho NÓ CHẾT ĐI. Còn bạn,cách giải quyết rất hay. Tôi thích nhất mấy câu cuối:
    " Rồi ngày thàng năm trôi đi hết năm thứ 3 thì nó ra trường sớm không hiểu giờ nó ở đâu? Đọc mấy dòng này chắc nó nhớ tói người bạn cùng giường với nó. Và 2 thằng không cho nó hại cô gái chính là thằng nằm gường trên cùng nó đấy!"
    Đấy là cái kết có ý nghĩa triết học.
    Dòng đời vẫn trôi như vậy, cuộc sống vẫn vậy, và chính vì vậy mới đáng viết, đáng xem và có thể cho ta thấy đáng sống.
    Yêu Bạn và quý người Cơ Điện nhiều hơn .
    Trân trọng
    ( mình chuyển cmt này vào hội CĐ nhé)

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài ảnh, phim, nhạc vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]